Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 234 - Chương 234 - Chẳng Lẽ Nhìn Ta Quá Mức Thành Thật, Quá Dễ Bắt Nạt Sao?

Chương 234 - Chẳng Lẽ Nhìn Ta Quá Mức Thành Thật, Quá Dễ Bắt Nạt Sao?
Chương 234 - Chẳng Lẽ Nhìn Ta Quá Mức Thành Thật, Quá Dễ Bắt Nạt Sao?

Trần Khánh dở khóc dở cười nói: "Mẹ, cần gì phải kích động đến vậy? Con đâu có vào biên chế như anh Dương, chỉ là tạm thời được bên kia mời đến giữ chức vụ này thôi."

Đường Du Du kích động nói: "Không cần biết là biên chế hay tạm thời, chẳng phải con cũng được người ta gọi là chủ nhiệm hay sao? Hắc hắc, vẫn là con trai mẹ có tiền đồ, nhìn ba của con xem, làm lụng vất vả cả đời người cũng chỉ gây dựng được một nơi nhỏ bé như vậy. Nhưng con thì khác nha, mới hai mươi mấy tuổi đầu, đã được giao cho chức vị chủ nhiệm của một bệnh viện lớn. Ha ha, nếu kể chuyện này ra ngoài, mẹ của con sẽ nở mày nở mặt đến mức nào đây?"

Trần Khánh cười nói: "Được được, vậy mẹ cứ đi khoác lác trước mặt mấy người bạn của mẹ đi."

Đường Du Du hếch mũi lên cao cao nói: "Cái gì gọi là khoác lác? Đây là sự thật, sự thật đó con hiểu không? Mặc kệ có biên chế hay không, tóm lại là hiện giờ con chính là chủ nhiệm của một trung y viện rồi."

Trần Khánh nói phụ họa: "Đúng đúng đúng, còn mẹ chính là mẹ của chủ nhiệm."

Đường Du Du vui vẻ nói: "Đương nhiên rồi!"

Nhưng vừa nói xong, Đường Du Du lại nhướng mày, hỏi: "Đúng rồi, con trai, có phải ở bên kia sẽ phải tiếp nhận càng nhiều người bệnh hơn hay không? Có phải con qua bên đó sẽ càng ngày càng bận rộn hơn hay không?"

Trần Khánh không dám nói thật: "Bận rộn thì đương nhiên là con sẽ bận rộn hơn một chút, dù sao bên ấy cũng là bệnh viện lớn, nhưng mà bác sĩ bên kia cũng nhiều nha, trong phòng chúng con có hơn hai mươi vị bác sĩ đó, chia bình quân xuống dưới cũng tàm tạm."

Đường Du Du nghe vậy mới thở nhẹ một hơi: "Vậy là tốt rồi, con tuyệt đối đừng vì chút tên tuổi mà làm việc quá sức, phá hư thân thể nghe chưa? Hơn nữa ở bên kia phải cẩn thận đừng để bất cứ ai bắt nạt. Con biết không, nhà chúng ta có phòng khám, tuyệt không để người ta bắt nạt, tuyệt không làm bản thân ấm ức, cùng lắm thì con lại đi về nơi đây, không cần làm chủ nhiệm gì đó nữa!"

Trần Khánh cười nói: "Con biết rồi mẹ. Mà mẹ có bao giờ nhìn thấy con trai mẹ bị người ta bắt nạt chưa? Mẹ cứ khéo lo không à."

Đường Du Du lập tức mở miệng mắng: "Dừng, con cho là mẹ không biết gì sao? Chị Ngô đã kể cho mẹ nghe rồi, trong phòng khám bên kia có một người tên là Tiếu Khải. Có phải cái cậu Tiếu Khải này rất thích làm phiền con hay không? Con đó nha, quá mức thành thật, bị người bắt nạt cũng không nói. Loại chuyện này, vì sao con không đi nói với ba con, cùng lắm thì mẹ bắt ba phải sa thải người đó, hừ!"

Con thành thật?

Con không nói?

Trần Khánh dở khóc dở cười: "Cũng không thể coi là bắt nạt được mà mẹ... Anh ta cũng chẳng làm gì quá đáng với con, nhiểu nhất chỉ hơi cứng nhắc, cố chấp, thích mở miệng nói dăm câu ba điều. Dù thế nào, con cũng không thể bảo ba sa thải anh ta chỉ vì cái miệng thối của anh ta được."

"Hơn nữa, y thuật của anh ta cũng không kém, nhiều năm như vậy cũng chữa khỏi cho rất nhiều bệnh nhân gần đó rồi. Hán Y Đường có thể tồn tại cho đến ngày hôm nay cũng có một phần công lao của anh ta. Mẹ à, không phải mẹ từng dạy con rằng, làm người không thể quá mức nhỏ nhen, có thể bao dung thì hãy cố gắng hết mức để bao dung đi sao?”

Đường Du Du nói: "Hừ, là mẹ dạy sai rồi, mẹ nhận còn không được hay sao? Chị Ngô từng kể lại với mẹ rằng, có đôi khi cậu ta nói chuyện rất khó nghe, loại người như thế thì bao dung cái gì mà bao dung? Mẹ nói cho con biết, với loại tính cách như con, nếu ra bên ngoài, sớm muộn gì cũng gặp phải chuyện có hại cho mình. Trên đời này, luôn có những người lấn được một tấc lại muốn lấn thêm một thước. Nếu con không cho người ta một bài học, khẳng định là loại người ấy sẽ không nhớ kỹ được đâu!"

Trần Khánh liên tục gật đầu: "Vâng vâng vâng, con hiểu rồi, nếu lần sau anh ta còn dám nói vớ vẩn trước mặt con, con sẽ bảo ba trực tiếp sa thải anh ta đi, mẹ thấy có được không?"

Trần Khánh vừa nói như vậy, tâm trạng oán giận của Đường Du Du cũng dịu đi rất nhiều: "Cũng, cũng không cần phải trực tiếp sa thải người ta như vậy, chỉ cần con dạy cho cậu ta một bài học là đủ rồi, con có hiểu hay không? Cần phải dạy cho cậu ta biết khi sống trong tập thể phải biết đối nhân xử thế với người khác, nói chuyện đừng có chua ngoa cay nghiệt như vậy!"

Trần Khánh nói: "Mẹ, con cũng không phải ba của anh ta, loại chuyện này đâu phải do con xử lý?"

Đường Du Du cười khúc khích: “Con nói cái gì đó hả, chẳng có tí nghiêm túc nào cả. Thôi quên đi, không nói về chuyện này nữa. Ừm… con đó nha, nhất định phải nhớ kỹ, khi đi ra bên ngoài phải bảo vệ cho mình, con của mẹ tuyệt đối không thể chịu ấm ức, có biết không?"

Trần Khánh hắc hắc cười nói: "Con biết rồi, đến lúc đó, nếu kẻ nào dám bắt nạt con, con sẽ về mách mẹ, cho mẹ đi dạy dỗ hắn, để bọn họ được kiến thức một chút cái gọi là uy lực cãi lộn của phụ nữ trung niên!"

Phụ! Nữ! Trung! Niên

Đường Du Du lập tức rít gào: "Trần! Khánh! Con ngứa da đúng không?"

Trần Khánh lập tức đưa chiếc điện thoại di động trên tay ra thật xa như đã dự đoán được tình huống này từ trước, sau đó không ngừng nói: "Uy uy uy , mẹ, hình như tín hiệu không được tốt lắm, uy ... Mẹ, con cúp đây nha, bye bye!"

Trần Khánh cúp máy xong, mới thở dài một hơi, trong lòng cũng không khỏi nhủ thầm một câu.

Chẳng lẽ nhìn ta quá mức thành thật, quá dễ bắt nạt sao?

"Chủ nhiệm Trần, chuyện kia… thật là ngượng ngùng, đột nhiên mẹ tôi có chút không thoải mái, tôi phải trở về chăm sóc bà ấy một vài ngày, có thể xin anh cho nghỉ phép hay không?"

"Chủ nhiệm Trần, trong nhà tôi có việc gấp, cần phải chậm trễ một ngày, thật sự là không đi được. Cậu có thể cho tôi xin một ngày phép không?"

"Chủ nhiệm Trần, trường học của con gái tôi có hoạt động, cần ba mẹ phải tham gia, vậy mà mẹ con bé lại đi công tác, trong nhà chỉ có một mình tôi, cậu xem..."

"Chủ nhiệm Trần..."

"..."

Quả nhiên, tới bảy, tám giờ buổi tối, di động của Trần Khánh bắt đầu réo vang không ngừng.

Nhóm bác sĩ của khoa nội một đều vắt óc suy nghĩ ra đủ loại lý do, chỉ với một mục đích duy nhất đó là xin nghỉ ngày mai.

Nhất là trong đám người này còn có bốn vị bác sĩ biết bắt mạch kia!

Bình Luận (0)
Comment