Nhưng bọn họ là bọn họ, phái Ôn Bệnh hiện tại đã khác xa thời kỳ của những vị học giả ấy rồi.
Nhất là dưới ảnh hưởng của kinh tế xã hội, có thể nói phái Ôn Bệnh chính là tây y trong trung y.
Trung y lại là một ngành nghề cực kỳ chú trọng tới kinh nghiệm y học lâm sàng, cho nên nếu ban đầu, bản thân ngươi càng không muốn dùng tới dược liệu mạnh, thì tới thời khắc mấu chốt ngươi lại càng không dám dùng.
Bởi vậy, cho tới bây giờ lý luận của phái Ôn Bệnh vốn không sai, sai ở đây chính là người dùng nó!
Cũng cùng cách lý giải như vậy, nếu một vị bác sĩ trung y đều có loại suy nghĩ như vậy ở trong lòng, nghĩa là kể cả khi ta kê thêm cho người bệnh một vị dược liệu, đương nhiên vị dược này sẽ không ảnh hưởng gì tới đối phương, còn có thể chữa được bệnh cho người nọ… thì khẳng định rằng thành tựu trong tương lai của vị bác sĩ trung y như vậy sẽ vô cùng hữu hạn.
Hơn nữa, phương thức dùng dược của trung y vô cùng phức tạp, nhiều một vị hay thiếu một vị, người ta đều có thể dùng lý do của bản thân để biện minh cho hành động này, mà kể cả khi bác sĩ trung y kia thực sự bị người điều tra ra sai lầm trong cách dùng dược, người nọ cũng có thể nói là bản thân học nghệ không tinh.
Bởi vậy, nếu một vị bác sĩ trung y muốn hại người bệnh… chẳng phải quá mức đơn giản hay sao?
Đây là nguyên nhân vì sao trước khi một vị bác sĩ trung y bắt đầu học tập y thuật, đối phương cần phải tu y đức.
Trung y có thể cứu người trong vô hình, cũng có thể giết người trong vô hình!
Nếu một người học trung y lại có tâm thuật bất chính, thì sau khi người nọ đã hiểu rõ về thể chất, cũng như thói quen sinh hoạt của một cá nhân nào đó, bọn họ chỉ cần lợi dụng các loại thuốc men, thậm chí là tính chất của đồ ăn thôi, cũng có thể dễ dàng đưa một người vào chỗ chết mà không hề bị vấn tội.
Đừng hoài nghi, đây là tuyệt đối là chuyện mà bọn họ có thể làm được!
Dù sao, thuốc bổ cũng có thể giết người!
Có lẽ, trung y thời cổ đại truyền thừa gian nan đến thế, cũng vì các vị học giả trung y kia đều cân nhắc rất cẩn thận trên phương diện này!
"Chủ nhiệm Trần của tôi ơi, vấn đề không phải là chuyện này đúng hay không, mà vấn đề là trung y viện chúng ta còn có thể tiếp tục sinh tồn hay không." Đến tận lúc này, Hoàng Băng mới nhìn ra một chút phẩm chất đặc biệt ở trên người vị bác sĩ trung y trẻ tuổi Trần Khánh này.
Vốn dĩ thế giới của người trưởng thành, hoàn toàn không có gì gọi là đúng hay sai!
"Trung y có phương pháp sinh tồn của trung y, nếu chỉ một lòng cầu tài, chẳng bằng chuyển đi làm nghề khác cho xong. Bởi vì từ trước đến nay, trung y đều không cần loại người như vậy. Về phần trung y viện, đó mới là kiểu mẫu mà nó nên có!" Trần Khánh nói.
"Ai, tôi không khuyên được cậu, vậy cậu cứ buông tay buông chân mà làm đi thôi!" Hoàng Băng bất đắc dĩ nói.
"Viện trưởng Hoàng, anh đừng bi quan như vậy, lỡ như tôi thắng thì sao nào?" Trần Khánh cười nói.
"Chỉ mong là vậy." Hoàng Băng đầy lo lắng, chỉ còn biết há miệng thở dốc, muốn nói cái gì lại không đành, chỉ có thể nuốt trở vào: "Chủ nhiệm Trần, cậu cứ làm quen với hoàn cảnh nơi đây đi nhé, tôi có việc phải đi trước rồi. Ngày mai cậu sẽ chính thức đi làm, cho nên hôm nay nhớ về nhà nghỉ ngơi sớm một chút. Tôi đi đây."
"Ừm, viện trưởng Hoàng đi thong thả." Trần Khánh nói.
Hoàng Băng khoát tay, nhanh chóng rời khỏi văn phòng của Trần Khánh.
Phút cuối cùng trước lúc rời đi, ông ấy còn không quên liếc mắt nhìn khung cửa phòng làm việc một cái, trong lòng vẫn lo lắng không thôi.
Suy cho cùng, hắn cũng là tuổi trẻ bồng bột!
Tính nết quá cứng rắn!
Nếu còn tiếp tục như vậy, khẳng định sớm muộn gì hắn cũng đụng phải tường nam thôi!
Nhưng đến khi đó, là người đầu rơi máu chảy, hay là tường nam sập, ở thời điểm hiện tại, Hoàng Băng còn không dám đoán trước. Có điều, dựa vào phán đoán đối với tình thế của ông ấy, có vẻ như những ngày tháng sau này của Trần Khánh cũng không quá lạc quan.
Hoàng Băng đi rồi không được bao lâu, Vương Xuân Lam đã bước vào bên trong văn phòng của Trần Khánh.
"Yêu, viện trưởng Hoàng kia đi rồi?"
Trần Khánh nói: "Ừm, vừa nãy anh ấy còn nhắc nhở chúng ta, ngày mai phải cẩn thận."
"Làm sao? Chẳng lẽ nhóm bác sĩ kia muốn lật trời?" Vương Xuân Lam nhíu mày nói.
Trần Khánh lắc đầu: "Khẳng định là ngoài mặt bọn họ không dám, nhưng trong âm thầm, chắc chắn sẽ liên tiếp làm ra những mờ ám."
Vương Xuân Lam nhướng mày nói: "Cậu nói như vậy, tôi cũng thấy đúng. Vừa rồi, ở thời điểm tôi đi phân phó người ta di chuyển gường ngủ nhỏ qua phòng khám bệnh cho cậu, đúng là có gặp được mấy bác sĩ vô cùng kiêu ngạo. Bọn họ không thèm để ý đến tôi, cuối cùng vẫn là hai người trẻ tuổi kia đi qua hỗ trợ, nhưng hai người trẻ tuổi kia cũng chẳng tốt đẹp gì, bọn họ đều ngấm ngầm muốn thăm dò tôi, còn hỏi tôi đến từ nơi nào, có quan hệ ra sao với cậu, còn có viện trưởng Khổng bên kia."
Trần Khánh cười nói: "Không sao mà, chuyện này rất bình thường. Hơn nữa, chúng ta còn phải làm tốt chuẩn bị cho tình huống ngày mai, toàn bộ phòng mạch bình thường sẽ không có người tọa chẩn. Thế nào, bác sĩ Vương, tôi đã nói mà, 16 ngàn này không dễ lấy đi đâu."
Vương Xuân Lam cười nói: "Quả thật không dễ dàng, nhưng tốt xấu gì tôi cũng xuất thân từ Hán Y Đường, dù ngày mai, cả đám người này đều mặc kệ, chúng ta cũng phải chống đỡ, Hán Y Đường không thể mất mặt được!"
Trần Khánh cười ha ha: "Ha ha ha, đúng, không thể mất mặt được!"
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, sau đó nhanh chóng rời khỏi trung y viện Giang Hạ.
Trần Khánh sẽ chính thức tọa chẩn vào ngày mai, và hôm nay hắn còn phải trở về Hán Y Đường.
Nhưng thời gian tọa chẩn của hắn là buổi chiều, cho nên buổi sáng không cần phải vội vàng gấp gáp.
Nửa giờ sau, hai người đi tới Hán Y Đường.
Mặc dù ở thời tiết quỷ quái này, có thể mở điều hòa, nhưng vừa mới xuống xe, toàn thân đã bị thiêu đến đổ mồ hôi như mưa mùa hạ.
Vừa bước vào Hán Y Đường, di động của Trần Khánh đã reo vang.
Trần Khánh lấy ra quan sát, hóa ra là điện thoại của mẹ hắn gọi tới.
Ngay trong nháy mắt khi Trần Khánh nhận cuộc gọi, âm thanh kích động của Đường Du Du đã truyền đến từ bên trong cái loa: "Con trai, có phải con chuẩn bị đến trung y viện làm việc, còn trở thành một vị chủ nhiệm hay không?"
Chắc là ba của hắn tiết lộ chuyện này rồi.