Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 238 - Chương 238 - Chẳng Lẽ Vị Bác Sĩ Này Là Thần Y?

Chương 238 - Chẳng Lẽ Vị Bác Sĩ Này Là Thần Y?
Chương 238 - Chẳng Lẽ Vị Bác Sĩ Này Là Thần Y?

Chờ sau khi từng cây ngân châm được đâm xuống người Nghiêm Việt, Trần Khánh lập tức thi triển thủ pháp Thiêu Sơn Hỏa.

Dù bây giờ Thiêu Sơn Hỏa của hắn còn chưa đạt đến cảnh giới hoàn mỹ, nhưng sau khi cấp bậc châm thứ đột phá, coi như trình độ lý giải về Thiêu Sơn Hỏa của Trần Khánh cũng được nâng cao thêm một bước.

Hiện giờ, khi hắn lại một lần nữa thi triển Thiêu Sơn Hỏa, hiệu quả nhận được lập tức tiến bộ rõ rệt, vượt xa lúc trước.

"Nóng quá..." Vừa đi châm được một lần, Nghiêm Việt đã không nhịn được khẽ nâng tay lên.

Ông ấy có cảm giác ở vị trí hổ khẩu của mình hơi nóng, giống như trực tiếp đặt tay vào trong nước ấm vậy, mà nhiệt độ nước ấm lại đang chậm rãi tăng lên, sau đó, loại cảm giác nhiệt này vẫn một mực kéo dài, liên tục.

"Hiện tượng bình thường thôi mà, chú đừng quá kinh ngạc!" Trần Khánh nói.

Sau khi châm pháp Thiêu Sơn Hỏa bắt đầu có hiệu lực, kỹ năng bị động 【 Quy Nhất 】 của Trần Khánh cũng bắt đầu làm việc.

Kéo theo đó là toàn bộ ngũ tạng tâm, can, tỳ, phế, thận, cùng với lục phủ đại tràng, ruột non, dạ dày, bàng quang, đảm, tam tiêu của Nghiêm Việt đều bắt đầu hoạt động.

Bọn chúng được ý thức của Trần Khánh chỉ huy, nhanh chóng đẩy nhanh quá trình công tác tựa như vừa nhận được buff hiệu ứng vậy.

Có thể hình dung, toàn bộ phần bên trong cơ thể Nghiêm Việt lúc này, đều đang phát sinh một hồi tranh đấu.

Trong cuồng phong gào thét, một đội quân mặc áo giáp hàn băng sừng sững tiến về phía trước trên vùng sa mạc với cát vàng đầy trời.

Phía đối diện với bọn họ, là quân đoàn ngũ tạng lục phủ muôn hình muôn vẻ, lá cờ với màu sắc rực rỡ của chúng nó không ngừng tung bay, phần phật.

Tâm hoả là quân đỏ, can mộc là quân xanh, thận thủy là quân đen, phế kim là quân trắng, tỳ thổ là quân vàng.

Phía hậu phương của năm đoàn quân này, chính là quân đoàn lục phủ cũng phát ra ánh sáng chói mắt, không thể khinh thường.

Trên bầu trời là vô số những cây ngân châm thật lớn không ngừng lơ lửng ngay giữa không trung, liên tục rót xuống trợ lực cho đám quân đoàn bên dưới.

Cùng với một tiếng kèn nghe không rõ ngọn nguồn vang lên, quân đoàn năm màu, trực tiếp lao lên, lấy uy thế lôi đình lao thẳng về phía đội quân mặc áo giáp hàn băng trước mặt.

Chúng nó vận dụng toàn bộ những thủ đoạn đặc biệt, chỉ riêng mình mới có, lại mang theo tinh thần dũng mãnh chưa từng bộc lộ ra từ trước đến nay, hung hăng chém giết thế lực đối địch.

"Tỳ thổ, mau, khí huyết không đủ, vận hoá cho ta!"

"Đã biết, lập tức xong ngay!"

"Phế kim, tuyên túc, mau tuyên túc, hàn tà này vừa đông lạnh ta, nhanh tuyên túc khí cơ đối phó nó."

"Đã biết!"

"Can mộc, dựa vào khả năng sơ tiết của ngươi, dứt khoát đánh tan hàn tà đi, tuyệt đối không thể cho chúng nó tụ tập lại, nếu không đám cứng đầu này sẽ tro tàn lại cháy, vĩnh viễn cũng giết không xong!"

"Đang làm, đang làm, đừng thúc giục!"

"Thận thủy, nhớ phải giấu kỹ thận tinh của ngươi, tất cả của cải của chúng ta đều nằm trong tay ngươi đó. Khẳng định là tới thời điểm đám hàn tà này không chịu đựng được nữa, chúng nó sẽ dùng hết mọi biện pháp để quay đầu bỏ chạy, chúng ta có nhóm thần bí châm này trợ dương, tạm thời không cần dùng đến ngươi, cho nên ngươi tuyệt đối không thể cho chúng nó cơ hội này, đã hiểu chưa?"

"..."

"A, bác sĩ Trần, cái bụng của tôi tiêu đi rồi..."

Nghiêm Việt đang ngồi trên chiếc giường nhỏ trong tư thế hồi hộp, khẩn trương vô cùng.

Ai biết đâu chỉ vài phút sau khi Trần Khánh đâm xuống mấy châm kia, ông ấy lại có cảm giác khu vực từ phần ngực xuống phần bụng của mình, đột nhiên thư thái hơn rất nhiều. Rồi ngay sau đó, ông ấy chợt phát hiện ra cái bụng vốn căng phồng lên của mình đã tiêu đi một chút.

Phải biết rằng, sau khi cởi áo, cái bụng của Nghiêm Việt lập tức lộ ra ngoài, hệt như một cục tròn xoe, căng tức, nhưng ở thời điểm hiện tại, có thể rõ ràng nhận thấy cái bụng kia đã nhỏ đi một vòng rồi.

Một màn thần kỳ như thế, cũng khiến cho Nghiêm Việt yên tâm hơn nhiều!

Nói thật, đúng là chuyện Trần Khánh chỉ bắt mạch vài phút lại có thể nói rõ toàn bộ diễn biến bệnh trạng trong hai năm qua của Nghiêm Việt đã khiến ông ấy vô cùng kinh ngạc rồi, cũng làm ông ấy thêm tin tưởng vào quá trình trị liệu sắp tới, nhưng dù có tin tưởng đến mức nào, ông ấy vẫn không thể tin nổi, hiệu quả trị liệu lại đến nhanh như vậy!

Chuyện này quá mức huyền diệu rồi!

Chẳng lẽ vị bác sĩ này là thần y?

Nhóm người bệnh vẫn một mực quan sát bên ngoài phòng mạch, cũng nghe được tiếng hô của Nghiêm Việt, cả đám không khỏi đưa mắt nhìn xuống cái bụng kia.

Nhưng bọn họ chẳng nhìn ra cái gì cả, không phải cái bụng kia vẫn còn căng phồng sao?

Chuyện này cũng không kỳ quái.

Bởi vì mỗi ngày Nghiêm Việt đều bị căn bệnh nọ tra tấn, cho nên mọi diễn biến trong thân thể mình, ông ấy là người rõ ràng nhất, và đương nhiên, mọi thay đổi dù là nhỏ nhất bên trong cơ thể, ông ấy cũng là người cảm nhận được tường tận nhất.

Có điều, loại tình huống này rơi vào mắt người ngoài, bọn họ lại không nhìn ra được.

Cho nên dù phản ứng vừa rồi của Nghiêm Việt tương đối mãnh liệt, nhưng vẻ mặt của mấy người ngoài kia lại không sinh ra một chút biến hóa nào cả.

Bọn họ nhiều nhất chỉ có chút tò mò mà thôi.

"Hiện tại chú có cảm giác thế nào?" Trần Khánh hỏi.

"Rất thoải mái, cái bụng không còn trướng như vừa nãy nữa." Nghiêm Việt cười nói.

Biến hóa này… còn nhanh hơn khi ông ấy uống thuốc, không đúng, không chỉ nhanh, hiệu quả trị liệu cũng vô cùng rõ rệt.

Phải biết rằng lúc trước, kể cả uống thuốc Đông y lẫn dùng thuốc tây, ông ấy đều không có cảm giác toàn thân ấm áp, khí trong bụng tiêu tan như bây giờ.

Nói sao nhỉ, trước kia ông ấy chỉ cảm thấy thân thể có tốt hơn, nhưng chỉ tốt hơn được một chút mà thôi.

Nhưng phương pháp trị liệu của Trần Khánh lại không mang đến loại cảm giác như vậy, nghĩa là không chỉ tốt hơn được một chút mà là thực sự tốt hơn rất nhiều rồi, thậm chí Nghiêm Việt còn cho rằng, sau lần trị liệu này, ông ấy sẽ thực sự khỏe mạnh trở lại.

Đương nhiên, ông ấy có thực sự khỏe mạnh hay không lại phải do bác sĩ định đoạt.

"Chú qua đây đi, thử uống một chén nước xem sao." Trần Khánh nói xong, lại trực tiếp rót một chén nước lạnh từ máy lọc nước, đưa cho Nghiêm Việt.

Bình Luận (0)
Comment