Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 239 - Chương 239 - Tiền Giả Định Tâm Lý!

Chương 239 - Tiền Giả Định Tâm Lý!
Chương 239 - Tiền Giả Định Tâm Lý!

Nghiêm Việt đưa mắt nhìn qua, chợt phát hiện bên trong cốc nước ấy hoàn toàn không có hơi nóng bốc lên, trong lòng lập tức hiểu được đây là nước lạnh.

Nhưng ông ấy có thể uống được hay không?

Trong lòng Nghiêm Việt có chút bồn chồn.

Trước đó, ông ấy tuyệt đối không dám chạm đến đồ ăn thức uống nguội lạnh, chỉ cần nếm thử một chút xíu thôi, chắc chắn sẽ sinh ra chuyện.

Cho nên một, năm vừa qua, gần như lúc nào, Nghiêm Việt cũng tự dặn với lòng mình trong tiềm thức rằng, lạnh có độc, không thể ăn.

Và không cần biết là ở nhà, hay ra bên ngoài tụ tập, gặp gỡ bạn bè, người thân, đối tác… ông ấy vẫn tuyệt đối tuân thủ lý niệm này, không bao giờ đụng đến mấy thứ đồ ăn sống nguội.

Người chung quanh còn cho rằng ông ấy đang dưỡng sinh đó!

Nhưng hiện giờ, khi nhìn thấy chén nước lạnh trong tay Trần Khánh kia, Nghiêm Việt chỉ thoáng ngập ngừng một chút, đã dứt khoát đưa tay nhận lấy, sau đó mở miệng, uống từng ngụm, từng ngụm nhỏ một.

A?

Thật thoải mái.

Kỳ lạ là… cái loại cảm giác sau khi nước lạnh trôi xuống bụng, dạ dày sẽ bắt đầu co rút lại kia, cái loại cảm giác vẫn một mực làm Nghiêm Việt run sợ, hãi hùng kia, lại hoàn toàn không xuất hiện.

Bởi vì sau khi nước lạnh đi vào cơ thể, Nghiêm Việt đã không cảm thấy nó lạnh nữa rồi.

"Có phải sau khi chú uống xong, trong bụng không còn cảm thấy vô cùng lạnh lẽo nữa?" Trần Khánh hỏi.

"Ừm ừm, đúng là không có nữa!" Nghiêm Việt gật đầu.

"Được rồi, hiệu quả không tồi. Hôm nay đến đây thôi, ngày mai chú lại đi tới, cháu tiếp tục châm kim. Ba ngày sau, hẳn là bệnh trạng của chú có thể hoàn toàn khỏi hẳn rồi." Trần Khánh nói.

"Ba ngày?" Nghiêm Việt chấn động.

"Ha hả, chú cảm thấy thời gian quá ngắn sao?" Trần Khánh biết vì sao Nghiêm Việt lại kinh ngạc đến thế.

Bởi vì ở trong lòng bất cứ một người bệnh nào đã trải qua thời gian dài vẫn không thể chữa khỏi bệnh, đều sẽ sinh ra một loại suy nghĩ gọi là tiền giả định tâm lý [1]. Có thể nói đơn giản là, trong tiềm thức, mỗi ngày bọn họ đều sẽ nói với chính mình rằng, căn bệnh này vô cùng phức tạp, trong thời gian ngắn không thể khỏi ngay được, cho nên cần phải kiên trì trị liệu, kiên trì uống thuốc.

[1] : Tiền giả định là những căn cứ cần thiết để người nói tạo ra một phát ngôn. Tiền giả định đúng thì câu nói mới có ý nghĩa chuẩn xác; tiền giả định sai thì câu nói không chuẩn xác, không có nghĩa (chứ không phải không đúng). Ví dụ: A nói với B: “B, chúng ta ăn trước đi, chắc C không đến đâu”.

Ở trong này, tiền giả định tâm lý có thể hiểu là một loại khẳng định ở trong tiềm thức, một loại quan niệm mà bản thân mình tin là nó đúng đắn.

Trên thực tế, tuyệt đại đa số những tật bệnh bình thường đều có thể khỏi hẳn trong thời gian ngắn.

Tựa như cảm mạo, có chữa trị cũng mất bảy ngày, mà không chữa trị, nó cũng chỉ kéo dài đúng bảy ngày. Thậm chí có vài người sau khi chữa trị, cảm mạo còn kéo dài hơn bảy ngày.

Xuất hiện loại tình huống này, thì hoặc là sau khi mầm bệnh xâm lấn, biểu tượng ra bên ngoài chính là cảm mạo nhưng trên thực tế, bản thân người bệnh nọ đã có sẵn hàn thấp trong cơ thể rồi, nên chứng bệnh kia còn nghiêm trọng hơn những gì nó biểu hiện, hoặc là bác sĩ xem bệnh đã đi sai phương hướng điều trị rồi.

Ở bên trong trung y, có một vài vị bác sĩ trị liệu cảm mạo tương đối lợi hại. Hoặc là bọn họ am hiểu Kinh Phương, có thể làm cho bệnh nhân khỏi hẳn ngay sau khi uống một thang thuốc, hoặc là bọn họ am hiểu châm cứu, một châm đâm xuống, trực tiếp làm người bệnh khỏi đến bảy, tám phần ngay tại chỗ.

Trần Khánh đã từng chứng kiến một người bệnh cảm mạo phát sốt đi tới tìm Triệu Ninh Quân xem bệnh.

Ngay tại chỗ, Triệu Ninh Quân trực tiếp áp dụng phương thức châm kim ra mồ hôi cho đối phương. Quá trình này chỉ tốn hơn mười phút, lại khiến cho trạng thái của một người bệnh thay đổi hoàn toàn.

Có thể hình dung như thế này, lúc tiến vào, đối phương còn kêu ca mình đau đầu, ho khan, tứ chi vô lực, nhưng sau khi bước ra ngoài, bệnh nhân này lại chẳng khác gì người bình thường cả.

Cho nên nếu để trung y trị liệu, thì càng là bệnh nhỏ, hiệu quả trị liệu càng nhanh, thủ đoạn càng đơn giản.

Người bệnh như Nghiêm Việt này, thời gian tích lũy tật bệnh khá dài, lại cộng thêm quá trình chữa trị trước đó đều bị những bác sĩ kia áp dụng phương pháp sai lầm, khiến cho bệnh trạng của ông ấy trở nên tương đối phức tạp hơn một chút, nếu là một bác sĩ trung y bình thường, khẳng định sẽ mất khá nhiều thời gian để giải quyết vấn đề này.

Nhưng ai bảo ông ấy gặp được Trần Khánh chứ?

"Bác sĩ Trần, cậu cũng biết đó, tôi đã chưa bệnh được hơn một năm rồi mà không khỏi, hiện giờ, cậu lại nói với tôi chỉ cần ba ngày là ổn rồi. Chuyện này... nói thật tạm thời đầu óc tôi vẫn có chút mơ hồ, không xử lý kịp." Nghiêm Việt dở khóc dở cười nói.

Bỗng nhiên ông ấy lại có cảm giác rằng, mình đã lãng phí hơn một năm thời gian cùng với tiền tài rồi. Nếu lúc trước, ông ấy có thể sớm đến trung y viện Giang Hạ này xem bệnh, rất có khả năng tình huống sẽ khác đi thật nhiều.

Nhưng đương nhiên, ông ấy lại không biết rằng, nếu mình đến trung y viện Giang Hạ này xem bệnh sớm một chút, thì có lẽ vĩnh viễn ông ấy cũng không thể gặp được Trần Khánh.

Chỉ có thể nói rằng, họa là chỗ dựa của phúc, còn phúc là nơi ẩn náu của mối họa đang rình rập.

(Câu này có thể hiểu là trong họa có phúc, trong phúc có họa, là phúc hay họa, khó mà lường hết được.)

"Không cần chú phải hiểu hết chuyện này, chú chỉ cần biết rằng, ba ngày sau, chú sẽ bình phục, vậy là đủ rồi. Không biết chú đã từng nghe qua câu nói này chưa? Trung y có thể làm cho chú rơi vào trạng thái mơ hồ, không hiểu rõ công tác của nó đã vận hành như thế nào. Nhưng chú chẳng cần hiểu làm gì, chỉ cần biết rằng, công tác này chính là quá trình cần thiết để làm cho chú trở lại trạng thái bình thường, khỏe mạnh, về phần làm như thế nào để chú khỏe mạnh, đó lại là chuyện của cháu." Trần Khánh cười nói.

Bệnh tình phức tạp cũng không có nghĩa là bệnh tình nghiêm trọng, chỉ đơn giản là những bác sĩ bình thường hơi khó chữa trị chúng mà thôi.

Nói trắng ra, dù bệnh tình của Nghiêm Việt có nghiêm trọng hơn nữa, thì giai đoạn trước mắt này cũng chỉ là trướng khí, không thể ăn thứ sống nguội, thêm nữa là cơ thể mệt mỏi thèm ngủ mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment