Trên thực tế, có rất nhiều người trẻ tuổi cũng rơi vào tình trạng như vậy. Nguyên nhân gây nên tình huống này chính là thái độ mơ mơ hồ hồ với cuộc sống của bọn họ, cũng như lười biếng, không muốn hoạt động chân tay, nhưng tình trạng ấy cũng chẳng ảnh hưởng quá lớn đối với cuộc sống hằng ngày của bọn họ.
Lại nói, đây cũng nguyên nhân vì sao sau khi Trần Khánh hạ châm, lại có thể lập tức thấy được hiệu quả.
Bởi vì ngũ tạng lục phủ của Nghiêm Việt vốn không bị phá hủy. Tình trạng hiện giờ của chúng nó cũng giống như đang bị nhốt bên trong một đường ống dẫn nào đó, rồi khóa van lại, khiến cho rác rưởi tích tụ bên trong, không thoát đi được. Nếu gặp phải một người thợ sửa chữa lão luyện, đối phương có thể lập tức chạm tới chốt mở, sau đó khiến cho dòng nước tự động tràn ra, cuốn sạch rác rưởi.
Chỉ đơn giản thế thôi, không hơn.
"Có vẻ như đạo lý đúng là như vậy." Nghiêm Việt cũng nở nụ cười.
Trần Khánh lập tức rút châm, sau đó thao tác trên máy tính một hồi, in ra một tờ hóa đơn thanh toán có ghi sẵn chi phí chữa trị, kèm theo hai cái mã QR, đóng dấu lên đó rồi nhanh chóng đưa tới trước mặt Nghiêm Việt: "Xong rồi chú ơi, chú quét mã thanh toán nhé."
Lại nói, chỗ tốt khi làm việc ở bệnh viện lớn chính là điểm này, hệ thống thao tác đủ tiên tiến, không giống như Hán Y Đường, vẫn cần viết tay, sau đó để cho người bệnh đến nơi thanh toán trả tiền, quy trình rườm ra, vô cùng phiền toái.
Nghiêm Việt tiếp nhận hóa đơn, cẩn thận đọc, rồi vô cùng kinh ngạc khi nhìn số tiền cần phải thanh toán trước mắt.
Chỉ có một trăm tệ thôi sao?
Khác nào nói chỉ cần ba trăm tệ là có thể hoàn toàn chữa khỏi bệnh của ông ấy rồi?
So sánh con số này với khoản tiền hơn mười ngàn tệ mình từng bỏ ra để chữa bệnh, Nghiêm Việt càng nghĩ càng đau lòng.
"Bác sĩ Trần, tôi quét đây." Nghiêm Việt cầm di động bằng một tay, trong khi tay còn lại đang cầm chặt tờ hóa đơn thanh toán.
"Chú quét xong thì trở về nhà thôi, bệnh viện này có gì hay ho mà ở lâu chứ? Hơn nữa, cháu cũng không giữ chú ở lại ăn cơm đâu." Trần Khánh trêu ghẹo một câu.
"Hắc hắc, bác sĩ Trần, cám ơn cậu nha!" Nghiêm Việt gãi gãi đầu, có chút bối rối nhưng tâm trạng lại cực kỳ vui vẻ.
"Chú khách khí rồi, đi thong thả!" Trần Khánh cười nói.
"Ai, được rồi!"
Sau khi Nghiêm Việt xoay người đi tới cửa, đột nhiên một bà chị thoạt nhìn không ít hơn ông ấy bao nhiêu tuổi, có vẻ không chờ thêm được nữa, đã nhanh chóng lao thẳng vào bên trong.
Nghiêm Việt còn chưa kịp ngoảnh mặt lại nhìn, đã nghe bà chị kia nói: "Bác sĩ, chuyên gia, cậu xem bệnh cho tôi đi, cậu…”
Không đợi bà ấy nói xong, lại có một người lướt qua bên cạnh Nghiêm Việt, vọt vào bên trong phòng mạch.
"Này? Bà làm gì vậy? Số thứ tự của tôi trước bà nhé, dựa vào cái gì mà cho bà khám bệnh trước? Cậu, à tiểu chuyên gia, số thứ tự của tôi trước bà ấy. Người phụ nữ này chen ngang đó, cậu xem cho tôi trước đi.!"
Ngay khi hai người này đều lao thẳng vào bên trong phòng mạch, những người bệnh vốn còn ở bên ngoài quan sát, cũng lập tức phản ứng lại, sau đó, cả đám không chút do dự, trực tiếp tràn vào phòng mạch của Trần Khánh hệt như xả lũ, tháo cống.
Nghiêm Việt nhìn cái phòng mạch đột ngột biến thành một cái chợ, trong đầu không khỏi nhớ lại hình ảnh lúc trước khi ông ấy vừa tiến vào nơi này.
Ha hả, ai có thể nghĩ đến, vị bác sĩ vô cùng trẻ tuổi, chỉ ngang bằng thằng nhóc con nhà ông ấy, lại là một chuyên gia chân chính?
"Ông thử động đậy chân xem, còn đau nữa không?"
...
"Bác gái, mời ngồi bên này, để cháu châm kim cho bác."
...
"Anh bạn nhỏ, đừng sợ, kim này đâm không đau. Ngoan ngoãn, chỉ một lát nữa, bệnh của cháu có thể khỏi rồi. Nam nhi đại trượng phu, đừng khóc!"
...
"Dì à, về sau nhớ phải ít ăn đồ sống nguội, dạ dày của dì gặp phải vấn đề vô cùng nghiêm trọng rồi. Nhất là trong lúc cháu trị liệu, dì không được tiếp tục ăn mấy thứ đó đâu, nếu để cháu phát hiện dì còn lén ăn, kể cả dì có đến đây, cháu cũng không chữa cho dì đâu. Đừng nghĩ đến chuyện gạt cháu!"
...
"..."
Nghiêm Việt vừa đi, bên trong phòng mạch của Trần Khánh lập tức trở nên náo nhiệt.
Tuy ban đầu, những bệnh nhân kia còn chưa rõ ràng lắm, rốt cuộc bệnh trạng của Nghiêm Việt đã khôi phục nhanh chóng như thế nào, nhưng ít ra sau khi Trần Khánh xem bệnh xong, Nghiêm Việt không hề cãi vã ồn ào, không hề trực tiếp đứng dậy bỏ đi, ngược lại còn ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của bác sĩ. Tới lúc ông ấy thanh toán xong rời đi, vẻ mặt cũng thay đổi hẳn, trở nên đặc biệt nhẹ nhàng khoan khoái hơn…
Toàn bộ những biến hóa của ông ấy đều được bọn họ quan sát rất kỹ.
Hiển nhiên đối phương hoàn toàn không phải người được phía bác sĩ nhờ đến để tạo hiệu ứng, hơn nữa, kể cả khi đối phương thực sự được vị bác sĩ trẻ kia nhờ đến nơi này, bọn họ cũng nguyện ý đi lên thử một lần.
Chung quy lại, đầu năm nay đi khám trung y cũng giống như đang đánh bạc, trước khi trực tiếp xem bệnh, ai cũng không biết vị bác sĩ trung y đang ngồi đối diện mình kia là thật hay giả.
Rất nhanh, tất cả những chiếc gường ngủ nhỏ được đặt bên trong phòng mạch chuyên gia, đều đã bị những bệnh nhân bên ngoài ngồi đầy, ngay cả hàng ghế được đặt bên trong cũng bị người bệnh chiếm cứ.
Không gian duy nhất dành cho Trần Khánh chỉ còn lại cái bàn công tác, mà bên cạnh bàn công tác cũng có người bệnh đang tựa vào một bên, trên người bọn họ đang có ngân châm cắm xuống.
Đến tận lúc này, cuối cùng Trần Khánh cũng được chứng kiến lượng bệnh nhân mà hàng ngày trung y viện vẫn tiếp nhận chữa trị rồi.
Dù tốc độ của Trần Khánh rất nhanh, gần như khi trị liệu, hắn đều dùng đến châm thứ, và gần như không để những người bệnh này lưu lại quá lâu bên trong phòng mạch, nhưng chung quy lại, hắn vẫn không chịu nổi lượng người bệnh cứ cuồn cuộn không ngừng tiến vào!
Bởi vì kể cả bên trong phòng mạch bị người chen chật ních, thì ngoài cửa vẫn còn một hàng người đang xếp thật dài, chờ đến lượt.
Trần Khánh có cảm giác phỏng chừng lượng người Hán Y Đường tiếp nhận trong một ngày, cũng không bằng lượng người đang ngồi bên trong một phòng khám của trung y viện.
Cũng khó trách bệnh viện lại kiếm được nhiều tiền đến vậy!