Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 241 - Chương 241 - Người Bệnh Kỳ Lạ!

Chương 241 - Người Bệnh Kỳ Lạ!
Chương 241 - Người Bệnh Kỳ Lạ!

Phải biết rằng, nếu dựa theo hình thức lúc trước của trung y viện, thì mỗi người bệnh, sau khi tiến vào nơi này đều phải chụp CT.

Nghĩa là còn chưa bắt đầu điều trị, nhưng một ngày, mỗi phòng khám bệnh kiểu như thế này đã kiếm được tới vài chục ngàn tệ vào tài khoản rồi.

Ở cách vách của Trần Khánh, Vương Xuân Lam cũng không tiện rời đi nơi nào cả.

Tuy ông ấy cũng biết châm thứ, nhưng trình độ không được cao như Trần Khánh, lại chưa học xong Thiêu Sơn Hỏa và Thấu Thiên Lương, cho nên quá trình trị liệu vẫn dùng kê đơn là chủ yếu.

Và đương nhiên, nếu đã kê đơn thì khẳng định là hiệu quả trị liệu sẽ không đạt đến trình độ dựng sào thấy bóng rồi, nhưng ông ấy lớn tuổi nha, cho nên người bệnh tin tưởng ông ấy.

Có điều … bởi vì tốc độ chẩn đoán bệnh của Vương Xuân Lam hơi chậm một chút, ông ấy chỉ có thể dựa vào trình độ tứ chẩn không quá xuất sắc của mình, sau đó không ngừng hỏi vấn đề của người bệnh để đưa ra phương hướng trị liệu thôi. Có thể nói, bình quân một người bệnh, ông ấy cần ít nhất là hơn mười phút để chẩn đoán bệnh.

Cho nên, kể cả khi Vương Xuân Lam không cần trị liệu tại chỗ, tốc độ xem bệnh của ông ấy cũng không được nhanh bằng Trần Khánh.

Bởi vậy mới xảy ra một tình huống có chút thú vị như sau. Chuyện là lúc tám, chín giờ sáng, gần như những người xếp hàng bên phía Vương Xuân Lam có số lượng gấp đôi bên Trần Khánh. Nhưng từ lúc mười giờ trở đi, hàng người ở bên Trần Khánh đã vượt qua bên phía Vương Xuân Lam.

Bởi vì rất nhiều người đều phát hiện ra rằng, vị chuyên gia trẻ tuổi này không chỉ xem bệnh chuẩn, tốc độ chữa trị còn rất nhanh, thời gian chờ đợi ngắn hơn vị lão chuyên gia kia. Lúc này, bọn họ mới lựa chọn đến xếp hàng bên phía Trần Khánh.

Trong quá trình tọa chẩn không ngơi nghỉ, gần như Trần Khánh đã quên mất khái niệm thời gian, hoàn toàn không rõ ràng lắm lúc này là mấy giờ rồi.

Hắn chỉ quan tâm đến những người bệnh bên trong, lần lượt khám chữa cho từng người bệnh trước mặt mình, tất cả tâm thần đều đặt vào bọn họ, còn hết thảy những sự vật không liên quan chung quanh, hắn đều không cảm nhận được.

"Nhường một chút, làm phiền hãy nhường cho tôi đi một chút." Bên trong phòng mạch có chút ồn ào, Lý Kim Phong đang cầm cơm hộp trong tay, gian nan chen lên phía trước.

Gã đi đến phía trước bàn công tác của Trần Khánh, nói với người bệnh đang ngồi đối diện với hắn: "Thật có lỗi. Ông ơi, đã đến giờ cơm rồi, có thể chờ một chút để chủ nhiệm Trần của chúng tôi ăn xong cơm lại khám bệnh được không?"

Người bệnh là một ông lão. Từ lúc đến bệnh viện tới giờ, ông ấy đã xếp hàng được một tiếng rưỡi rồi, nhưng vừa nghe nói thanh niên trước mắt mình này là một vị chủ nhiệm, lại còn bận rộn đến mức quá trưa rồi vẫn chưa ăn cơm, ông ấy cũng cười cười, không hề phật ý. Đang lúc ông lão này muốn nói chuyện, Trần Khánh lại giành trả lời: "Cậu cứ để đây đi, một lát nữa tôi sẽ ăn, cảm tạ!"

Lý Kim Phong gật gật đầu, lập tức đặt cơm hộp trên bàn Trần Khánh, tại một vị trí hoàn toàn không gây ảnh hưởng đến quá trình xem bệnh của hắn.

Chờ Lý Kim Phong đi rồi, Trần Khánh lại tiếp tục chẩn đoán bệnh cho ông lão trước mặt.

Sở dĩ hắn không chịu nghỉ ngơi, là bởi vì ngay từ khi hắn nhìn thấy ông lão trước mắt bước vào trong phòng, đã phát hiện ra tình trạng của đối phương không quá thích hợp.

Tuy dựa vào vọng chẩn, Trần Khánh không nhìn ra được tình huống của ông ấy, nhưng theo bản năng hắn lại có cảm giác rằng, tình huống của ông lão trước mặt mình, vô cùng nghiêm trọng.

Kết quả là sau khi bắt mạch, nghe được đối thoại của ngũ tạng, hắn trực tiếp rơi vào ngơ ngác.

"A, ngươi tính là cái thứ gì, cũng xứng ra lệnh cho nhóm chúng ta?"

"Làm phản rồi, một tên tỳ thổ như ngươi cũng dám nói chuyện với ta như vậy? Thứ dế nhũi, sống nhiều năm thế rồi, nhưng bộ mặt thành thị là cái gì cũng chưa từng được trông thấy, còn cả ngày ở nơi này đắc chí. Một con cá nát cũng được ngươi thổi thành trên trời có, dưới đất không. Quá mức nực cười. Ngươi đã được ăn trứng cá muối Almas [1] chưa? Đã được ăn tôm hùm lam [2] chưa? Mỗi ngày chỉ biết hồi tưởng lại dư vị của cái vò nứt gì gì đó kia, ha hả!"

[1] : Trứng cá muối Almas được xem là loại trứng cá muối đắt nhất hiện nay. Nguồn gốc của món trứng cá này là ở Iran. Theo tiếng Nga Almas có nghĩa là kim cương, tên của nó cũng phần nào nói lên sự xa xỉ, đắt đỏ của nó. Hiện nay giá của loại thực phẩm này được bán trên thị trường với giá tầm 25.000 usd/1kg. Đây là món ăn từ trứng cá được sách Guinness xếp vào hạng đắt nhất thế giới.

[2] : Tôm hùm có vỏ màu lam, đặc biệt hiếm thấy, khoảng 2 triệu con mới có một con tôm hùm có màu như vậy.

"Ngươi ra oai cái gì? Nói hay thế ngươi đã từng được ăn chúng chưa? Ngươi có thể ăn được mấy thứ kia hay không? Hay vẫn phải nhờ tới ta vận hóa?"

"Đáng thương nha, xem ngươi nói ra mấy lời này kia, một chút lực lượng cũng không có. Đúng ta không ăn được nhưng ít ra ta đã từng được biết đến chúng nó. Còn ngươi thì sao? Thứ dế nhũi [3]!"

[3] : Dế nhũi được hiểu là đồ nhà quê!!

"Ngươi mắng cái gì? Ngươi có tư cách gì mà mắng tỳ thổ?"

"Ta không có tư cách sao? Ha hả, mỗi ngày ta đều chỉ huy các ngươi, để công tác của các ngươi không đến mức sinh ra vấn đề quá lớn, từ đó bảo vệ cái mạng của người này. Đây là tư cách của ta. Nếu các ngươi muốn phản kháng cũng được thôi, tùy tiện, cùng lắm thì tất cả mọi người đừng sống nữa!"

"Ngươi tưởng ta không dám sao?"

"Yêu, thận thủy, làm sao? Yên tĩnh vài ngày, hôm nay lại muốn liều mạng với ta hả? Ngươi cần phải nghĩ cho kỹ nha, một khi giữa chúng ta phát sinh xung đột, chắc chắn sẽ có một phương bị hao tổn. Đến lúc ấy, không phải ngươi chết chính là ta mất mạng, nhưng không cần biết kết quả như thế nào, lão nhân này cũng phải chết!"

"Chết mà thôi, có gì phải sợ? Ông ấy đã sống đủ lâu rồi, ngược lại là ngươi đó, năm lần bảy lượt đều khiêu khích chúng ta, thấy làm vậy rất thú vị sao?"

"Ta khiêu khích các ngươi ư? Xem ra ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết rằng, cuộc sống chân chính rốt cuộc là cái gì mà thôi. Bởi vì ta đã được trông thấy thế giới này ra sao rồi. Chỉ có vậy thôi, không hơn. Nếu đây là khiêu khích, thì thứ cho ta nói thẳng, đây tuyệt đối không phải sai lầm của ta, mà là lỗi của các ngươi!"

Bình Luận (0)
Comment