Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 243 - Chương 243 - Cơn Đau Giả Dối! Phá Vỡ Cân Bằng!

Chương 243 - Cơn Đau Giả Dối! Phá Vỡ Cân Bằng!
Chương 243 - Cơn Đau Giả Dối! Phá Vỡ Cân Bằng!

"Từ từ, các ngươi hãy nghe ta nói hai câu đã!" Trần Khánh đột ngột chen vào, khiến cho lực chú ý của nhóm ngũ tạng đều bị dời đi.

"Ngươi là ai?" Tâm hoả hỏi.

"Bác sĩ, hiện tại ta hi vọng các ngươi có thể tạm thời dừng hồi can qua này lại, ông lão ấy không thể thừa nhận nổi quá trình các ngươi công kích lẫn nhau đâu." Trần Khánh nói.

"Ha hả, vậy ngươi không nên nói ta rồi, là chúng nó khơi mào trước, nhưng theo ta đoán, ngươi cũng không khuyên được chúng nó đâu, đám lão nhược bệnh tàn này cố chấp thật." Tâm hoả như trước kỳ quái.

"Cái miệng của ngươi có thể sạch sẽ một chút được không?" Trần Khánh nhíu mày gắt lên.

Hắn chưa từng thấy tâm hỏa nào ghê tởm như nó.

Dù ngươi không giống chúng nó, không cùng một nhóm với chúng nó, nhưng nói ra một từ miệt thị như vậy, thử hỏi làm sao nhóm thận thủy kia không đối nghịch với ngươi?

"Lời ta nói có vấn đề gì sao?" Tâm hoả không phục.

Trong lúc Trần Khánh trao đổi cùng nhóm ngũ tạng, hắn cũng đang quan sát tình huống của ông lão kia.

Hắn phát hiện, sau khi uống thuốc, cộng thêm quá trình châm thứ và vỗ sởi của mình, vấn đề hô hấp dồn dập của ông lão đã giảm bớt rồi, vẻ mặt dữ tợn cũng hòa hoãn đi được một chút.

Hẳn là thuốc kháng phản ứng bài dị không có tác dụng nhanh đến vậy, xem ra quá trình trị liệu của hắn vẫn có thể mang đến một chút tác dụng trấn đau nhất định.

"Ta mặc kệ lời ngươi nói có vấn đề hay không, tóm lại là ngươi phải điều chỉnh lời nói của mình một chút, nếu không ta sẽ giúp đỡ chúng nó cùng đối phó với ngươi. Đừng hoài nghi năng lực của ta, hiện tại ngươi cũng có thể cảm nhận được khả năng ngăn chặn phế kim của mình đã gặp phải trở ngại, đúng không." Trần Khánh lạnh lùng nói.

Có một phần nguyên nhân khiến cho quá trình hô hấp của lão gia tử trở nên dồn dập, chính là tâm hoả mạnh mẽ khắc chế phế kim, làm cho qúa trình tuyên túc khí cơ của phế kim xảy ra vấn đề.

Vừa rồi Trần Khánh trị liệu nhằm mục đích là nới lỏng lồng ngực, giảm đau, khơi thông khí huyết ở phổi, trên một trình độ nào đó, chính là bảo vệ phế kim không để nó tiếp tục bị tâm hoả gây thương tổn.

Cho nên, chờ sau khi Trần Khánh nói xong câu đó, tâm hoả lập tức sợ hãi!

Nó cũng không xác định rốt cuộc Trần Khánh có năng lực gì, nhưng vừa rồi, đúng là nó đã cảm nhận được rất rõ ràng ảnh hưởng áp chế của mình đến phế kim đã yếu đi.

"Vậy ngươi tới đây để giúp ai?" Tâm hoả chất vấn.

"Ta không giúp ai cả, ta chỉ muốn ông lão này sống khỏe mạnh mà thôi." Trần Khánh nói.

Nghe nói như thế, tâm hoả cũng thoáng buông lỏng một hơi.

Kỳ thật nó rất muốn sống, chỉ là không quản được cái miệng của mình!

Đồng thời, nó cũng có chút thù hận!

Bởi vì nó còn nhớ rất rõ ràng, ở thời điểm nó đi vào trong này, đã bị thân thể ấy bài xích thật lâu mới hoàn toàn dung hợp được, nhưng sau khi dung hợp xong, nó cũng rất khó chỉ huy mạch máu cùng với nhóm cơ quan nội tạng khác bên trong thân thể.

Loại tình cảnh này khiến nó căm tức vô cùng, cho nên, khi đối mặt với một đám tiểu đệ không nghe lời, nó chỉ biết xả giận bằng cách luôn miệng nói móc, tận hết sức lực mà cười nhạo đám kia thôi.

Nó nghĩ đơn giản rằng, chỉ cần bọn chúng đối kháng với nó, nó sẽ có cơ hội chế phục cả đám kia, làm như vậy, nó cũng có thể đủ chậm rãi thuần hóa đám tiểu đệ không nghe lời này.

Nhưng đáng tiếc, qua đoạn thời gian dài như vậy, đám lão nhược bệnh tàn này lại ngoan cố đến lạ, vài lần đối kháng vẫn chưa thể khuất phục được chúng nó.

Nói thật, chuyện này cũng khiến tâm hoả cũng có chút bất đắc dĩ.

Hiện tại, có một người ngoài tham dự vào, tâm hoả cũng hi vọng Trần Khánh có thể làm được một điều gì đó.

"Thận thủy, có thể giao lưu trao đổi cùng ta một chút không? Có lẽ ngươi chính là đứa hiểu tình trạng thân thể của ông lão này nhất, ông ấy đã có tuổi rồi, chỉ còn lại vài năm cuối cùng của cuộc đời, ngươi có thể cho ông ấy trôi qua mấy năm này thư thái một chút hay không?" Trần Khánh hỏi.

"Nửa năm trước, ở thời điểm tâm hoả chết đi, ông ta cũng nên chết rồi. Nói nữa, hiện tại cũng không phải chúng ta muốn ông ấy chịu tội, mà là tâm hoả ngoại lai này chỉ huy vớ vẩn, làm loạn quá trình vận chuyển bình thường của chúng ta." Thận thủy nói.

"Đúng vậy đúng vậy, hiện tại chúng ta vô cùng hỗn loạn, cũng không biết là nên nghe theo ai. Ông lão này đã ăn thứ thanh đạm cả vài chục năm rồi, ta đã quen vận hoá những thứ ấy, nhưng hiện tại tâm hoả này lại muốn chỉ huy lão nhân ăn một đống hải sản gì gì đó, ta có thể vận hoá được hay không?" Tỳ thổ kể khổ.

"Không chỉ là ăn uống đâu, trước kia gần như ngày nào lão nhân ấy cũng đi ngủ lúc tám, chín giờ, nhưng tâm hoả này lại luôn muốn lão nhân ấy thức đêm. Lại nói, hiện tại, năng lực của chúng ta đã không bằng được trước kia, chịu đựng cả một đêm như vậy, chúng ta cần phải mất rất nhiều thời gian mới có thể khôi phục lại được, nhưng mà chúng ta nói nó lại không nghe, còn trào phúng chúng ta là thứ vô dụng, dựa vào cái gì chứ hả?" Can mộc nói.

"Bọn họ khó chịu còn chưa bằng ta đâu. Tâm hoả này đập quá nhanh, năng lực tuyên túc của ta hoàn toàn không theo kịp, chỉ cần nó đập, ta liền khó chịu, cho nên, bác sĩ à, ngươi phải phân biệt cho rõ ràng, không phải chúng ta muốn làm ông ấy không thoải mái, mà là nó!" Phế kim nói.

Nghe xong chúng nó kể ra, sắc mặt Trần Khánh càng thêm âm trầm.

Quả nhiên, sau khi cấp ghép nội tạng, thần mà trái tim ngoại lai kia mang theo, sẽ nổi lên xung đột cùng thần vốn có của lão gia tử.

Kỳ thật không chỉ trái tim, tất cả khí quan trên cơ thể chúng ta, bao gồm cả tứ chi cũng sẽ mang theo thần.

Lấy ví dụ như rất nhiều người gặp phải vết thương quá nặng khiến bản thân trở thành tàn tật, thường xuyên sẽ xuất hiện cơn đau giả dối, tây y nói đây là ảo giác.

Mà theo trung y giải thích, xảy ra hiện tượng này là bởi vì sau khi tứ chi bị cắt, tuy máu thịt xương cốt đã mất đi, nhưng thần vẫn còn ở lại. Bởi vậy có một vài người tàn tật vẫn sẽ cảm nhận được phần tứ chi vốn không còn tồn tại nữa của mình.

Loại thống khổ này cũng tương đối tra tấn người, mà cấp ghép nội tạng làm cho thần xung đột còn khó chịu hơn cơn đau giả dối kia.

Bởi vì ngoại trừ cơn đau giả dối nọ, nó còn phá vỡ cân bằng!

Bình Luận (0)
Comment