Có vẻ như trái tim mà lão gia tử được cấy ghép này vốn thuộc về một người trẻ tuổi. Bởi vậy nó quá mạnh mẽ, từ sau khi tiến vào thân thể lão gia tử, nó đã khiến cho những cơ quan nội tạng khác không thể cùng nó đạt thành cân bằng được.
Thuốc men kháng phản ứng bài dị cũng chỉ mang đến tác dụng áp chế tạm thời, căn bản không thể điều tiết loại trạng thái mất cân bằng này.
Chuyện này dẫn đến tình huống trái tim quá mức mạnh mẽ, âm hỏa rất vượng, thận thủy không thể ngăn chặn nó. Tình trạng này kéo dài một thời gian, sẽ làm tổn thương những cơ quan nội tạng khác, đồng thời nó cũng mang theo thần, tư duy, cảm xúc của chủ nhân cũ, rồi theo thời gian, chính những thứ này sẽ từng bước thay đổi thói quen sinh hoạt và tính cách cá nhân của lão gia tử.
Loại tình huống này sẽ liên tục mãi cho đến khi một khí quan nào đó hoàn toàn suy kiệt, mọi chuyện mới triệt để chấm dứt.
Đương nhiên, nếu lão gia tử còn có thể kiên trì, lão cũng có thể tiếp tục cấp ghép nội tạng.
Nhưng bắt đầu từ một khắc lựa chọn cấp ghép nội tạng kia, lão gia tử đã bị định sẵn là phải thừa nhận thống khổ mà người bình thường khó có thể tưởng tượng nổi rồi!
Loại thống khổ này không chỉ là thống khổ về mặt thân thể! Bởi vì tra tấn trên phương diện tinh thần mới chính thức làm cho người ta thống khổ!
"Hô ~ bác sĩ Trần, cám ơn cậu nha..." Cuối cùng lão gia tử cũng khôi phục lại như cũ, lão đưa mắt nhìn Trần Khánh, lộ ra một nụ cười như vừa sống sót sau tai nạn.
Trần Khánh nhíu mày thở dài: "Ông à, ông không nên tới tìm cháu vì chuyện này. Đây chính là phản ứng bài dị sau khi cấy ghép trái tim. Cháu thực sự không còn cách nào khác..."
Cấy ghép trái tim! ?
Toàn bộ mọi người trong phòng mạch đều chuyển thành ngơ ngác.
Nói thật, từ nãy giờ, năng lực chẩn đoán bệnh mà Trần Khánh bày ra đã làm bọn họ kinh ngạc đến ngây người rồi. Bởi vì có rất nhiều người chỉ bị hắn nhìn thoáng qua một cái là toàn bộ những bí mật riêng tư của thân thể sẽ hoàn toàn bại lộ.
Nhưng bọn họ có nghĩ như thế nào cũng tuyệt đối không thể nghĩ đến, Trần Khánh còn có thể nhìn ra trái tim của một người đã bị thay đổi.
Chẳng lẽ trong mắt hắn có trang bị một cái máy chụp CT?
Đoạn Hữu Quốc cố hết sức tựa vào bàn công tác của Trần Khánh, hiện giờ, lão đã hơn 70 tuổi, mái tóc cũng sớm hoa râm, nhưng không biết vì sao, ở thời điểm bắt gặp đôi mắt nhìn chăm chú của Trần Khánh kia, trong lòng lão lại cảm thấy ẩn sâu bên trong là tinh khí thần đặc biệt chói mắt, không hề giống một người bình thường.
"Bác sĩ Trần... Tôi đến đây không phải muốn chữa phản ứng bài dị này, chỉ là suốt một tháng nay, trong đầu tôi vẫn luôn nảy sinh những ý tưởng rất là kỳ quái. Tôi đã đi khám vài vị bác sĩ rồi, bọn họ đều nói đây là triệu chứng thần kinh hỗn loạn sau cấp ghép nội tạng. Nhưng kể cả khi đã uống thuốc, trong đầu tôi vẫn không thể ngăn cản được những loại suy nghĩ ấy. Trong khoảng thời gian này, buổi tối tôi thường xuyên muốn thức đến một, hai giờ sáng mới ngủ được."
"Không chỉ là những chuyện này, hiện tại càng ngày càng tôi hay quên đi một vài thứ, có đôi khi lúc trước vừa nghe, lúc sau đã quên mất người khác vừa nói cái gì rồi. Hơn nữa, rõ ràng là những món mà trước kia tôi rất thích ăn nhưng tới hiện tại cứ nhìn thấy chúng nó là muốn phun ra.”
“Ngược lại, chỉ muốn ăn vài thứ như hải sản, trong khi cả đời này tôi còn chưa từng trông thấy chúng nó. Bác sĩ Trần, tôi nói ra những điều này chỉ có duy nhất một mong muốn là nhờ cậu giúp hỗ trợ, ít nhất là có thể làm cho tôi có thể an an ổn ổn mà ngủ ngon giấc, có được hay không?"
Nét tiều tụy lộ rõ trên gương mặt Đoạn Hữu Quốc, không sau che giấu được.
Hiển nhiên nếu không phải lão thật sự khó chịu lắm rồi, chắc chắn sẽ không cầu xin Trần Khánh ở ngay chỗ này.
"Ông chưa từng trông thấy hải sản? Sao lại như vậy được?" Trần Khánh có chút kỳ quái.
Phải biết rằng, người có thể giải phẫu cấp ghép nội tạng chẳng những phải có tiền, còn phải có nhân mạch đủ mạnh mẽ, nếu không kể cả khi trong tay có tiền, cũng không tìm được quả tim thích hợp với mình.
Đoạn Hữu Quốc cười khổ nói: "Thật sự chưa từng thấy qua, bọn nhỏ đều biết rằng tôi hoàn toàn không thích ăn mất thứ này. Lại nói, tuổi tôi đã lớn rồi, trong cơ thể lại mắc bệnh cao huyết áp. Bác sĩ cũng cẩn thận dặn dò, tôi không thể ăn hải sản được, cho nên tôi chưa bao giờ mua mấy thứ đó. Nhưng từ sau khi giải phẫu, không hiểu vì sao tôi lại rất muốn ăn những thứ ấy, rất là kỳ quái!"
Trần Khánh nhíu mày hỏi: "Ông giải phẫu ở đâu?"
Đoạn Hữu Quốc nói: "Bệnh viện đa khoa Thượng Kinh."
Hả?
Kia chính là bệnh viện tây y lợi hại nhất phủ Thượng Kinh!
Có vẻ như con của lão gia tử này không chỉ có tiền, còn rất có quyền!
Trần Khánh hỏi tiếp: "Nói cách khác, sau khi ông làm xong giải phẫu ở bệnh viện đa khoa Thượng Kinh, lại tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, mới trở về phủ Giang Hạ. Vậy ông có nói tình trạng này cho các bác sĩ bệnh viện đa khoa Thượng Kinh bên kia hay không? Bọn họ có phản ứng như thế nào?"
Đoạn Hữu Quốc gật gật đầu: "Tôi có nói, nhưng các bác sĩ bảo rằng đây là tình huống bình thường, người bệnh từng làm cấp ghép nội tạng đều sẽ có một vài di chứng rất nhỏ, chỉ cần kiên trì uống thuốc là được. Tôi uống thuốc xong, trong cơ thể cứ có cảm giác không thích hợp, nhưng đi bệnh viện kiểm tra lại thấy các dạng chỉ tiêu đều rất bình thường."
Trần Khánh gật gật đầu: "Cho nên ông mới đến tìm trung y?"
Đoạn Hữu Quốc cười khổ liên tục: "Là trước kia ở thời điểm tôi còn đi bộ đội, có một vị đồng chí chính là bác sĩ trung y. Ông ấy rất lợi hại, phương thức xem bệnh của ông ấy cũng giống như cậu vậy, chỉ cần xem xong là chữa trị luôn, nhưng mà sau khi xuất ngũ, tôi chưa từng gặp lại ông ấy. Năm đó, ông ấy có nói cho tôi biết rằng, chờ đến năm tôi hơn 70 tuổi, trái tim sẽ xảy ra vấn đề vô cùng nghiêm trọng, đã kiến nghị tôi nên đi chữa trị từ lúc còn trẻ."
"Đáng tiếc là tôi không nghe lời ông ấy, mãi cho đến hai năm rưỡi trước, tôi có cảm giác trái tim không thoải mái, mới bắt đầu lo lắng đi chữa trị. Nhưng đã tìm rất nhiều bác sĩ trung y, vẫn không có chữa khỏi. Đứa nhỏ trong nhà lo lắng cho tôi, cảm thấy được hàng động đó quá mức điên rồ, liền đưa tôi đi bệnh viện lớn thăm khám. Lúc ấy, sau khi uống thuốc xong, đúng là tôi cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, nhưng ngay tại nửa năm trước, đột nhiên tôi lại có cảm giác thân thể không thoải mái, trái tim đau không chịu nổi, nếu không phải hàng xóm cũng thôn tốt bụng đưa đến bệnh viện, có khả năng tôi đã chết đi rồi."