"Ở thời điểm kia, tôi đã không còn ý thức gì nữa, chờ tới lúc tỉnh lại, bọn nhỏ đã đưa tôi vào bệnh viện đa khoa Thượng Kinh, làm xong giải phẫu cấy ghép trái tim rồi. Nếu đến chỗ này không có gì ngoài ý muốn, tôi cũng sẽ không đi đến bệnh viện, nhưng thật sự là rất khó chịu. Hiện tại, ngay cả những chuyên gia giáo sư mà bọn nhỏ nói kia cũng không có cách nào nữa, tôi cũng chỉ có thể chạy tới tìm trung y!"
Không thể không nói, Đoạn Hữu Quốc này thật là may mắn, nếu đến sớm một ngày, có khả năng lão vẫn không thể gặp được một vị bác sĩ trung y chân chính.
Nhưng, đồng thời ông ấy cũng thật bất hạnh, bởi vì sau khi cấy ghép trái tim, đừng nói là Trần Khánh, phỏng chừng cả Triệu Ninh Quân lẫn Quách Bạch Gia cũng phải bó tay không biện pháp, trừ phi Hoa Đà còn sống trên đời, Biển Thước một lần nữa sống lại, lão gia tử này còn có thể chờ mong một chút!
Dù sao thân thể ngũ hành của một người đã mất đi một miếng, mà một miếng được bổ sung vào lại luôn đối nghịch cùng nhóm ngũ hành vốn có, thì làm sao có thể duy trì cân bằng được?
Không làm được!
Ít nhất là trong hệ thống nhận thức mà Trần Khánh biết được trước mắt, đây là chuyện tuyệt đối không làm được!
Kỳ thật, nếu Đoạn Hữu Quốc trẻ hơn một chút, những cơ quan nội tạng khác của thân thể có thể hơi chút xứng đôi với trái tim này, như vậy thống khổ sẽ không tới sớm như vậy.
Hoặc là ở thời điểm lựa chọn trái tim thay thế, bọn họ lựa chọn trái tim của người hơi lớn tuổi một chút cũng được
Nhưng hết thảy những chuyện đó đều có bao hàm thành phần vận khí.
Phải biết rằng toàn bộ thế giới này, lượng cung ứng trái tim vốn là cực kỳ, cực kỳ ít ỏi, làm sao có thể lựa chọn được đây?
Chỉ có thể nói là vừa vặn, trùng hợp mà thôi!
Tuy Đoạn Hữu Quốc được cấy ghép trái tim sẽ kéo dài sinh mệnh của lão thêm một chút, nhưng loại chuyện này lại không mang đến cho ông ấy một cuộc sống chất lượng!
Tiếc hận thì tiếc hận, nhưng Trần Khánh cũng từ trong miệng Đoạn Hữu Quốc biết được tin tức quan trọng có liên quan đến trung y.
Trên đời này, thực sự có bác sĩ trung y đủ khả năng suy tính ra thời điểm người khác sẽ sinh bệnh!
Trần Khánh thở ra một hơi, lập tức kéo quần áo của Đoạn Hữu Quốc lại cho ngay ngắn. Sau đó, hắn mới chú ý tới trên lưng Đoạn Hữu Quốc có vài dấu vết tựa như là vết sẹo do lửa bỏng, còn có vết lõm nữa.
Hiển nhiên đây chính là dấu vết do viên đạn để lại!
Xem ra Đoạn Hữu Quốc đã từng lên chiến trường. Nếu dựa vào số tuổi của lão để tính toán, thì vô cùng có khả năng lão đã từng tham gia chiến đấu chống Nhật!
Vị này là anh hùng!
Nếu đã như vậy, kể cả khi hắn không thể trị hết, cũng phải dốc hết toàn lực tới giảm bớt một chút thống khổ cho lão gia tử, không thể mặc kệ cho lão nhân gia đi một chuyến tay không được!
Nghĩ vậy, vẻ mặt Trần Khánh biến ảo không ngừng, cuối cùng hắn lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười, cố gắng hết mức không để vẻ mặt của mình làm ảnh hưởng đến cảm xúc của Đoạn Hữu Quốc: "Lão gia tử họ gì?"
"Đoạn, Đoạn Hữu Quốc!"
Đoạn Hữu Quốc, đúng là cái tên phù hợp với thời đại đặc sắc kia.
"Nếu ông đã đến đây rồi, vậy hãy để cháu thử xem. Nhưng trước tiên cháu phải nói trước một điều, khẳng định là cháu trị không hết, nhiều nhất chỉ muốn thử xem bản thân có thể làm cho ông cảm thấy thoải mái hơn một chút hay không thôi. Chỉ vậy không hơn. Cho nên, ông đừng ôm kỳ vọng quá lớn.”
“Đương nhiên, ông cũng không cần phải quá mức mất mát, ít nhất là hiện tại, ông sống lâu hơn một ngày nghĩa là lãi thêm được một ngày. Nếu những người con của ông đã làm được đến mức này, thì ông phải sống đủ mới không thiệt thòi, đúng không nào?" Trần Khánh cười nói.
Đoạn Hữu Quốc nghe vậy cũng nở nụ cười theo: "Đúng vậy, cần phải kiếm lại khoản tiền đã chi ra mua mạng chứ!"
"Đúng, chúng ta phải có loại tâm tính này, có bệnh cũng không thể sợ hãi. Được rồi, ông qua đây, cháu lại bắt mạch giùm ông!" Trần Khánh nói.
Sau khi an ủi tinh thần Đoạn Hữu Quốc, Trần Khánh vẫn lựa chọn kết nối cùng ngũ tạng của lão.
Trần Khánh hiểu, đúng là thủ đoạn châm thứ của hắn có thể mang đến tác dụng nhất định, nhưng tác dụng này rất có hạn, dù dùng tới 【 Quy Nhất 】 cũng chỉ dừng lại ở mức hiệu quả bình thường mà thôi.
Bởi vì ngay từ lúc dung hợp ban đầu, tinh khí thần và hình thể của Đoạn Hữu Quốc đã bị phá vỡ, hắn lấy cái gì ra để Quy Nhất?
Cho nên, biện pháp duy nhất hắn có thể nghĩ ra trước mắt, chính là thông qua "Trị liệu bằng lời nói" đến thử nghiệm làm cho ngũ tạng của Đoạn Hữu Quốc tạm thời duy trì hòa bình.
Trần Khánh biết việc này rất khó, nhưng khó thế nào hắn cũng phải thử xem.
Nếu thật sự không được, hắn cũng chỉ có thể thông qua châm thứ và thuốc thang đến đối phó với tình huống này rồi.
Nói thực ra, ngày đầu tiên đến trung y viện này đi làm, hắn đã gặp phải một người bệnh cấp địa ngục như thế này rồi, đúng là hắn thực sự không còn lời nào để nói.
Ngay khi bụng ngón tay của Trần Khánh chạm vào cổ tay Đoạn Hữu Quốc, hắn lại một lần nữa tiến vào không gian ngũ tạng.
Trải qua hồi chiến tranh vừa rồi, chúng nó đang trải qua khoảng thời gian tạm nghỉ, nhưng khẩu chiến vẫn còn liên tục không ngừng.
Trần Khánh lười nghe mấy lời tranh luận không có chút ý nghĩa nào của bọn chúng, trực tiếp sảng khoái mà lên tiếng: "Thận thủy, hiện tại ta hỏi ngươi một vấn đề, nếu ta có thể làm suy yếu năng lực của tâm hoả, khiến cho nó với các ngươi từng bước đạt thành cân bằng, ngươi và nhóm đồng bọn của ngươi, có thể tạm thời giải hòa cùng tâm hoả hay không?"
Không đợi thận thủy lên tiếng, tâm hoả đã trực tiếp nhảy ra: "Dựa vào cái gì?"
Trần Khánh nhíu mày: "Ngươi câm miệng, chờ ta hỏi xong đã!"
Thận thủy nói: "Không thể!"
Trần Khánh nói: "Lý do."
Thận thủy nói: "Nó không thuộc về nơi này."
Trần Khánh nói: "Thế nhưng ngươi có bao giờ nghĩ tới chuyện này hay không? Ngươi cho rằng nó nguyện ý tới đây ư?"
Thận thủy: "..."
Trần Khánh tiếp tục nói: "Nó cũng có thân thể của chính mình, nó cũng có một đám huynh đệ tỷ muội cùng nhau lớn lên. Nó cũng từng sinh hoạt tại lãnh địa thuộc về chính mình. Nhưng hiện tại, có người nhét nó vào chung với các ngươi ở chỗ này. Ta xin hỏi, chuyện này là lỗi của nó ư?"
Tâm hoả ủy khuất, càng nghe càng muốn khóc.
Nó… nhớ nhà!