"Nhưng mà bác sĩ, chúng ta có sai không? Chúng ta cũng vậy mà, nó đến nơi này cũng không phải do chúng ta bắt buộc, có đúng không?" Phế kim nói.
Trần Khánh tán thành cách nói này: "Đúng vậy, ngươi nói rất đúng, các ngươi đều bị bắt buộc. Nói cách khác, các ngươi có chung cảnh ngộ với nhau, dù không thể đồng bệnh tương liên, ít nhất cũng nên thử đồng cảm với nhau một chút, đừng làm thương tổn lẫn nhau."
"Ai muốn cùng nó gây thương tổn lẫn nhau chứ? Còn không phải nó cứ thường xuyên làm tổn hại chúng ta sao?" Tỳ thổ tức giận nói.
Trần Khánh cười cười: "Ngươi có từng nghĩ đến khả năng nó đang sợ hãi hay không?"
Tâm hoả bướng bỉnh nói: "Ta không có."
Chỉ tiếc là không ai thèm để ý đến lời nói của nó.
Trần Khánh lại nói tiếp: "Tỳ thổ, nếu bây giờ ta cắt bỏ ngươi đi, rồi ném đến một nơi khác mà ngươi chưa từng quen thuộc, ngươi sẽ nghĩ như thế nào? Có phải ngươi sẽ sợ hãi, sau đó ngụy trang bản thân mạnh mẽ để không bị những đứa khác bắt nạt hay không?"
Tỳ thổ suy nghĩ một lát, sau đó chân thành nói: "Ta sẽ khóc."
Trần Khánh: "..."
Ngươi định làm loạn tiết tấu của ta hả?
"Ngươi đang muốn giúp tâm hoả ngoại lai này ư?" Đúng lúc này, thận thủy nhảy ra.
Hiển nhiên nó đã hiểu được ý tứ khác từ trong những lời nói xuôi tai của Trần Khánh.
Trần Khánh cười nói: "Ta đã nói từ đầu rồi mà, ai cũng không giúp, ta chỉ hi vọng lão gia tử có thể yên yên ổn ổn vượt qua lúc tuổi già mà thôi, chỉ có vậy không hơn!"
"Thận thủy, ngươi cũng đừng có ôm địch ý lớn như vậy. Ta biết ngươi coi cái chết vô cùng nhạt nhòa, hơn nữa, ngươi vẫn một mực bày ra tư thế không chủ động, không tham dự, không phản kháng mà? Nếu hiện giờ tâm hoả đã thay đổi, sinh mệnh của lão gia tử vẫn đang được kéo dài, thì có nghĩa là sinh mệnh của ông ấy còn chưa chấm dứt, toàn bộ những gì xảy ra phía sau đều là phản ứng theo bản năng, ngươi không nên bày ra loại thái độ này mới đúng."
"Chẳng lẽ bởi vì tâm hoả vốn có đã mất đi, nên ngươi không được vui vẻ?"
Ngũ tạng vốn tương sinh tương khắc, bởi vậy ở thời điểm một cái trong đó trở nên mạnh mẽ, cân bằng kia sẽ bị phá vỡ, khiến công năng của những cơ quan nội tạng khác đều sẽ làm theo phản ứng bản năng.
Đây vốn là loại chuyện mà chúng nó không thể tự chủ điều khiển được, cũng giống như quy luật bình thường bên ngoài thôi.
Thận thủy nói: "Không hoàn toàn là như vậy, trên người nó còn có một thứ mùi vị làm ta vô cùng khó chịu."
Trần Khánh kỳ quái hỏi: "Ai cơ? Là tâm hoả hiện tại sao?"
Thận thủy nói: "Đúng, chính là nó, toàn thân nó đều tản ra một loại Thần khiến cho ta ghê tởm."
Trần Khánh ngơ ngác, loại vấn đề mới từ nơi nào chui ra đâu?
Trần Khánh hỏi tiếp: "Vậy ngươi có thể nói cụ thể một chút hay không?"
Trong lời nói của thận thủy mang theo đầy vẻ chán ghét: "Thần của nó không có chịu khổ, chăm chỉ, lao động, những gì mà nó có chính là xa hoa lãng phí, hưởng thụ, bóc lột. Bởi vậy kể cả khi nó đáng thương, nhưng ta vẫn không thể đồng tình nổi!"
Kỳ quái.
Từ những gì ngũ tạng miêu tả, Trần Khánh có thể đại khái suy đoán rằng, hẳn là trái tim mà Đoạn Hữu Quốc đã thay đổi này vốn thuộc về một người trẻ tuổi cực kỳ giàu có.
Ban đầu, Trần Khánh cứ nghĩ nguyên chủ của trái tim được cấy ghép kia tự nguyện hiến nó cho người khác, nhưng hiện tại xem ra, trong chuyện này có tồn tại một chút mâu thuẫn.
Nếu người hiến tặng là một người có tâm địa thiện lương, như vậy Thần ẩn chứa bên trong trái tim của gã, tuyệt đối không ẩn chứa xa hoa lãng phí, hưởng thụ, còn có bóc lột như vậy.
Bởi vì hiển nhiên những người như vậy sẽ không tự nguyện hiến tặng nội tạng của mình đâu!
Xem ra ngọn nguồn của vấn đề vẫn nằm ở trên người tâm hỏa ngoại lai kia.
Trần Khánh chuyển ý thức về phía tâm hoả, trực tiếp mở miệng hỏi: "Tâm hoả, ta hỏi ngươi, nguyên thân của ngươi là người như thế nào? Nhớ phải nói thật kỹ càng tỉ mỉ, tốt nhất là nói cho ta biết trước khi chết đi, đã gặp phải chuyện gì."
Toàn bộ quá trình này tâm hoả đều nghe được, nhưng nó vẫn không hiểu nổi vì sao đám thận thủy kia lại muốn chống đối mình.
Xa hoa lãng phí, hưởng thụ, bóc lột, chẳng lẽ những thứ này có gì sai sao?
Chẳng lẽ đó không phải là hành vi rất bình thường?
Ngược lại là chịu khổ, chăm chỉ, lao động kia… mới là thứ khiến nó cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Tâm hoả nói: "Có cần phải nói về tuổi không?"
Trần Khánh nói: "Có."
Tâm hoả trả lời: "Hắn tên là Cao Bân, 27 tuổi, nam, từ nhỏ hoàn cảnh gia đình rất tốt, thành tích trung học không lý tưởng, không lên được đại học nên được cha mẹ đưa ra nước ngoài. Sau khi hắn trở về, có gây dựng sự nghiệp mở một công ty, sau này trong một lần công ty liên hoan, hắn uống rất nhiều rượu, đã khởi động xe thể thao húc chết năm người. Với hành vi đó, hắn đã bị tòa án thẩm tra, xử lý phán xử tử hình."
Moá nó!
Nói thật, Trần Khánh hoàn toàn không nghĩ tới, trái tim mà Đoạn Hữu Quốc cấy ghép lại thuộc về một tên tội phạm tử hình.
Phải biết rằng ở Hoa Hạ, người có thể sử dụng nội tạng của tội phạm tử hình, chỉ có hai loại khả năng.
Một loại là bản thân tên tội phạm kia tự nguyện, một loại khác chính là thi thể của gã không có người thu nhận, hoặc người nhà từ chối thu nhận.
Ngoại trừ những trường hợp này, hết thảy mọi biện pháp khác đều bị cấm.
Trần Khánh lại hỏi: "Vậy trước khi hắn chết, đã tự nguyện hiến nội tạng ư?"
Tâm hoả nói: "Cũng không thể nói là như vậy được. Ngay từ đầu, hắn còn muốn sống, mẹ của hắn cũng một mực dốc toàn lực ra cứu hắn, hi vọng có thể dùng tiền để nhận được đơn từ thông cảm và bỏ qua từ phía năm gia đình kia, làm như vậy hắn sẽ phải chết. Nhưng tới cuối cùng, kế hoạch không thành. Từ đầu đến cuối, ba của hắn hoàn toàn không xuất hiện. Ở thời điểm hắn còn đang ngồi tù chờ đợi tử hình, có người hỏi hắn có nguyện ý hiến tặng nội tạng hay không, hắn liền rơi vào trạng thái mơ hồ, không hiểu rõ mà ký tên rồi."
Thận thủy không nhịn được chen vào một câu: "Dùng tiền mua mạng, loại lời nói như thế mà ngươi cũng nói ra được."
Tâm hoả không vui, lập tức đáp lại: "Vì sao lại không thể mua? Hai trăm vạn đó, có vài người dù mất cả đời cũng không kiếm nổi số tiền như vậy. Lấy ví dụ như ngươi đi, kể cả bán ngươi đi cũng chỉ đổi lấy được sáu, bảy ngàn mà thôi, nói không chừng còn chẳng có ai thèm lấy!"