Thận thủy hừ lạnh: "Đó là bọn người kia ngu dại!"
Tâm hoả ha hả cười: "Nói người ngu dại vẫn nên xem lại chính mình trước đi, nếu không có tiền, lão nhân này có thể mang được ta đến nơi này hay không? Nếu đã hưởng thụ chỗ tốt do tiền mang đến, thì đừng ở nơi này giả thanh cao!"
Trần Khánh có chút đau đầu!
Xem ra "Trị liệu bằng lời nói" thực sự không mang đến bất cứ hiệu quả gì.
Bởi vì nguyên thân của tâm hoả này vốn là một phú nhị đại. Trong giá trị quan của gã, tiền quan trọng hơn mạng, đương nhiên ngoại trừ cái mạng của mình.
Cho nên, những gì gã trải qua đã khiến cho tâm hoả của gã cũng mang theo Thần như vậy, tiến vào trong thân thể Đoạn Hữu Quốc.
Nhưng vài chục năm này, những gì Đoạn Hữu Quốc từng trải qua lại hoàn toàn khác biệt với Cao Bân.
Lão đi tới từ thời đại sôi sục, hào hùng lúc trước.
Những gì lão đã trải qua thuần túy là cách mạng hữu nghị, đó là niên đại vật chất thiếu thốn, nhưng thế giới tinh thần phong phú.
Và với bọn họ, tiền tài cũng không quan trọng như vậy.
Đây cũng chính là lý do vì sao, những người sống ở thời đại trước đều có suy nghĩ rằng tính mạng con người quan trọng hơn tài tiền, mà tín niệm lại càng quan trọng hơn sinh mệnh.
Sau khi thời đại thay đổi, đúng là có một vài người sẽ cảm thấy rằng, vì một “quả táo”, trái thận trong người mình thì tính là cái gì.
Và dùng tiền tài tô son trát phấn lên mặt mới là thứ mà bọn họ theo đuổi.
Cho nên, dần dần, tiền tài, vật chất đã chiếm cứ toàn bộ tâm trí của chúng ta, từ từ, chúng nó đã đứng hàng đầu trong mục tiêu cuộc sống!
Cũng vì thế mà xa hoa lãng phí, hưởng thụ, bóc lột… mới ùn ùn kéo đến!
Dưới cuộc sống gấp gáp vội vàng, dưới vòng xoáy danh lợi như nước lũ quét qua, tất cả mọi người đều không thể không chìm sâu vào trong đó.
Mà sinh mệnh kéo dài qua hai thời đại hội tụ bên trong thân thể Đoạn Hữu Quốc, lại hoàn toàn trái ngược với cuộc sống hiện giờ.
Nói đơn giản thế này, ban đầu, công năng của bản thân cơ quan nội tạng trong cơ thể lão bài xích tâm hỏa ngoại lai, về sau, Thần mà tâm hỏa mang theo, cộng thêm tư tưởng, cảm xúc, giá trị quan vân vân… được đúc kết qua những gì nguyên chủ của nó từng trải qua, đã góp phần khiến loại bài xích này trở nên vô cùng gay gắt.
Trần Khánh thật sự không biết nên dùng lời nói như thế nào để đi giải quyết loại mâu thuẫn như vậy.
Hoặc là… bản thân loại mâu thuẫn như vậy đã là một mệnh đề khó giải rồi.
Hắn phải làm sao bây giờ?
Trần Khánh trầm ngâm một lát, mới nói: "Xem ra mọi người không thể thương lượng nổi, như vậy ta cũng chỉ có thể sử dụng biện pháp cuối cùng."
Nói xong câu này, Trần Khánh trực tiếp rời khỏi không gian ngũ tạng, không còn trao đổi cùng chúng nó nữa.
Kế hoạch đầu tiên đã thất bại, trước mắt, hắn cũng chỉ có thể dựa vào châm thứ. Dù hiệu quả không quá lý tưởng, Trần Khánh cũng chỉ có thể thử một lần.
"Lão gia tử, mời ông ngồi bên này, để cháu đâm mấy châm cho ông..."
Huyệt Lao Cung, huyệt Đại Lăng, huyệt Cực Tuyền, huyệt Thiếu Hải, huyệt Linh Đạo, huyệt Thần Môn, huyệt Thiếu Phủ...
Phương hướng trị liệu mà Trần Khánh nghĩ ra chính là nhược tâm hoả cường thận thủy, bởi vì trong nhóm ngũ tạng của Đoạn Hữu Quốc, chỉ có tâm hoả là đứa nổi trội nhất.
Bởi vậy, khẳng định là bước đầu tiên hắn cần phải làm suy yếu năng lực của nó, nhưng đồng thời cũng phải tăng cường thận thủy lên.
Cường thận thủy như thế nào?
Rất đơn giản, đó là cường phế kim!
Phế là chủ của khí, thận lại là căn nguyên của khí, phế chủ khí, thận nạp khí, phế và thận cùng tác dụng tới hô hấp.
Đồng thời phế cũng chủ khơi thông thủy đạo, là thượng nguồn của thủy. Có thể hiểu rằng, thận chủ thủy, phế và thận cùng chủ thủy dịch.
Kim là thủy mẫu, phế âm sung túc lại chuyển xuống thận, đến khi thận âm tràn đầy; thận âm là gốc rễ của chư âm, thận âm dồi dào thịnh thượng lại phun lên phế, có thể làm cho phế âm sung túc.
Nhưng trong lúc cường phế kim, Trần Khánh còn phải chú tâm đến can mộc và tỳ thổ.
Suy yếu tâm hoả không phải chuyện có thể hoàn thành trong thời gian ngắn, mà đúng là tăng cường phế kim và thận thủy, có thể làm chúng chống cự được thương tổn đến từ tâm hoả, nhưng đồng thời cũng sẽ ảnh hưởng đến can mộc và tỳ thổ.
Cho nên, nếu chỉ nhằm mục đích là ngừng cơn đau, thao tác nọ rất đơn giản, nhưng đương nhiên, cũng phải thực hành tại thời điểm tình huống trong cơ thể Đoạn Hữu Quốc phát tác và hắn vừa vặn ở bên người lão gia tử mới được.
Ngân châm vào huyệt, Trần Khánh trực tiếp thi triển châm pháp Thấu Thiên Lương, huyệt vị nhận được kích thích, theo kinh mạch tiến vào màng tim, lực lượng làm suy yếu bắt đầu tác dụng lên tâm hỏa.
"Ai đang phá rối? Ai! ?" Bỗng nhiên tâm hoả cảm nhận được một chút man mát.
Trần Khánh không để ý tới tâm hoả, tiếp tục thi châm.
"Thận thủy, nó làm sao vậy?"
"Không biết."
"Là bác sĩ vừa nãy hả?"
"Là hắn, ta nhìn thấy hắn lại bắt đầu châm kim."
"Châm kim? Thứ kia có thể đối phó với nó sao?"
"Như vậy là bác sĩ này đang giúp chúng ta?"
"Không nhất định, không phải hắn vừa nói sẽ không giúp ai sao? Có lẽ sau khi hắn thu thập nó xong, sẽ thu tay lại... Chuyện gì vậy, vì sao ta lại có cảm giác không thích hợp."
"Cái gì không thích hợp?"
"Ta giống như... Cây khô gặp mùa xuân..."
"..."
...
Bên trong phòng mạch khoa nội hai tại trung y viện Giang Hạ.
"Chủ nhiệm Tiết, chuyện gì vậy? Vì sao hôm nay bên chúng ta lại có nhiều người như vậy?" Tô Thiên Long hỏi.
Lúc trước, hơn 10 giờ một chút là ba phòng khám bệnh bên phía bọn họ, nhiều nhất chỉ còn lại một phòng khám bệnh là có người xếp hàng, nhưng hôm nay, không chỉ ba phòng khám bệnh đều thấy người xếp hàng, mà đã qua 12 giờ rồi, vẫn thấy có người đang xếp hàng.
Có thể nói là, từ trước đến nay, bọn họ tuyệt đối chưa từng thấy qua loại tình huống này.
"Còn có thể vì sao được, là khoa nội một đã xảy ra chuyện rồi." Tiết Thích Kiệt cười nói.
"Tôi cứ cho rằng bọn họ nói chơi thôi, không nghĩ tới bọn họ thực sự mặc kệ? Chuyện này... Lá gan của đám người ấy đủ lớn nha, bọn họ không sợ viện trưởng mới tới tức giận sao?" Tô Thiên Long nói.
Ngày hôm qua, trong nhóm bọn họ có truyền ra một chút tin tức thất thiệt, nhưng Tô Thiên Long vẫn cho rằng đám người khoa nội một chỉ nói ngoài miệng thế thôi, kết quả là đám người ấy lại làm thật.
"Nếu vì chuyện này mà viện trưởng Khổng lại chủ động ra tay can thiệp, thì ông ấy thua chắc rồi." Tiết Thích Kiệt cười nói.
"Vì sao?" Tô Thiên Long hỏi.