"Vừa điều đến ngày đầu tiên đã xảy ra chuyện, một khi viện trưởng cũng phải tham gia, chẳng phải đã đủ để chứng minh rằng chủ nhiệm khoa nội một mới tới này vô năng hay sao? Ngay cả chút việc nhỏ ấy cũng không xử lý được, tiến trình cải cách trung y viện cũng trực tiếp trở thành phế thải rồi? Tất cả mọi người hiểu như vậy, cho nên, bọn họ vừa chơi sẽ trực tiếp dùng tới dương mưu luôn." Tiết Thích Kiệt cười nói.
"Nói cách khác, cái hố này tất cả mọi người hiểu, nhưng chủ nhiệm mới tới này lại không thể không nhảy? Chẳng phải hắn sẽ thua sao?" Tô Thiên Long nói.
"Anh đó nha, anh nói như vậy là đã quá coi thường viện trưởng Khổng này rồi. Thầy của ông ấy chính là Quách Bạch Gia, có nhân mạch như vậy, anh cho rằng người mà ông ấy tìm tới nơi này, sẽ là một tên bao cỏ (vô dụng) ư?" Tiết Thích Kiệt cười nói.
"Khẳng định là không đến mức bao cỏ, nhưng lượng người tiếp chẩn hàng ngày của khoa nội một vô cùng khổng lồ, một mình hắn có thể ứng phó được không?" Tô Thiên Long tỏ vẻ hoài nghi.
Trình độ cao là một chuyện, nhưng nói cho cùng, tinh lực của con người cũng có hạn. Dù ngươi liều mạng, thì một ngày cũng chỉ có thể xem cho chừng ba, bốn mươi người, không thể nhiều hơn được nữa.
Huống chi là trung y?
"Ứng phó không được cũng phải ứng phó, ai bảo hắn tiếp nhận loại chuyện này làm chi?" Tiết Thích Kiệt cười nói.
"Ai? Chủ nhiệm Tiết, tôi có thể đi qua bên đó ngó thử một cái hay không?" Tô Thiên Long nói.
Tiết Thích Kiệt liếc mắt nhìn Tô Thiên Long: "Anh qua bên đó góp vui thì góp vui, nhớ đừng sinh sự."
Tô Thiên Long gật gật đầu: "Tôi hiểu mà."
Sưu!
Tô Thiên Long nói xong, lập tức chạy đi nhanh như chớp, hệt như vừa gắn cặp chân xoắn ốc của chú mèo Tom vào người vậy.
...
Phòng khám bệnh chuyên gia khoa nội một.
Hô ~
Mệt nha!
Sau khi Trần Khánh rút toàn bộ ngân châm trên người Đoạn Hữu Quốc xuống, hắn cũng không nhịn được phải vươn vai duỗi eo một cái.
"Lão gia tử, nơi này có đau hay không?" Sau khi Trần Khánh rút châm, hắn lại từ từ ấn xuống khu vực quanh trái tim và vùng nách của Đoạn Hữu Quốc.
"Tốt hơn nhiều rồi." Đoạn Hữu Quốc nói.
Nghe được phản hồi từ phía Đoạn Hữu Quốc, Trần Khánh cũng thoải mái buông lỏng một hơi.
Có được thành công bước đầu này, lại kết hợp với tình huống ngũ tạng bên trong cơ thể lão gia tử, Trần Khánh có cảm giác nếu tiếp tục trị liệu thêm vài lần, hẳn là hắn có thể giúp cho lão gia tử yên ổn ngủ ngon hơn.
Nhưng kể cả khi Trần Khánh dốc sức điều trị, loại trạng thái này của lão gia tử cũng không duy trì được bao lâu.
Đương nhiên, vẫn có một chuyện đáng được ăn mừng, đó là sau khi châm thứ của hắn đạt tới Đăng Phong Tạo Cực, hiệu quả trị liệu đã vượt quá những gì hắn dự tính.
Chỉ tiếc là tác dụng của kỹ năng【 Quy Nhất 】lên Đoạn Hữu Quốc không quá lớn, nếu không hiệu quả trị liệu của Trần Khánh còn có thể càng tốt hơn.
Cho nên, ở thời điểm trị liệu, Trần Khánh cũng chỉ dùng Điều Thần, nhằm trấn an tâm hoả bị suy yếu, tạm thời khống chế được ngũ tạng của Đoạn Hữu Quốc mà thôi.
"Tốt lắm, hôm nay cứ như vậy đã, nếu sau này ông có rảnh, cứ tới đây trị liệu thêm nhé." Trần Khánh cười nói.
"Được." Đoạn Hữu Quốc vừa nói xong một chữ, tiếng chuông di động trong túi phía sau lưng lão đã vang lên.
Đoạn Hữu Quốc cầm lấy chiếc điện thoại dành cho người già, cho Trần Khánh một ánh mắt thật có lỗi rồi nghe điện thoại: "Alo?"
"Ba đã chạy đi đâu vậy? Ba có biết dì Lưu đã đi tìm ba đến khóc hay không?"
Có vẻ như chiếc điện thoại dành cho người già của Đoạn Hữu Quốc tự chuyển thành chế độ rảnh tay, bởi vậy âm thanh từ bên trong truyền ra đặc biệt lớn, khiến Trần Khánh có thể nghe được rõ mồn một nội dung trò chuyện giữa lão và con trai mình.
"Ba đâu có trốn, chỉ đi bộ một đoạn thôi mà." Đoạn Hữu Quốc nói.
"Đi bộ? Có phải ba lại đi tìm một lão trung y dân gian nào đó không? Con đã nói với ba biết bao nhiêu lần rồi, trung y vô dụng, trung y vô dụng! ! Bác sĩ nói, lúc trước ba suy tim chính vì uống thuốc Đông y, vì sao ba cứ một mực không nghe khuyên bảo chứ?"
"Những tình huống của ba, bác sĩ đều đã dặn dò rất rõ ràng rồi, đó chính là phản ứng bài dị sau giải phẫu, nó rất là bình thường, chỉ cần ba kiên trì uống thuốc, về sau sẽ ổn thỏa thôi. Ba đừng đi tìm bác sĩ trung y nào khám nữa, nếu bọn họ thực sự có thể giải quyết được, thì vì sao trước kia ba còn phải phẫu thuật?"
"Ba có biết nửa năm trước vì ca giải phẫu kia, mà con cùng với anh cả phải đi cầu cạnh khắp nơi, còn thiếu chút nữa là quỳ xuống dập đầu lạy người ta rồi hay không? Chúng con phải vận dụng bao nhiêu nhân mạch quan hệ, nợ hết nhân tình này đến nhân tình khác, mới có thể giữ lại mạng sống của ba. Ba à, con xin ba, đừng dặn vặt thêm nữa, cứ thoải mái mà sống, có được hay không?"
Dường như người ở đầu dây bên kia có chút lao tâm lao lực quá độ.
Đoạn Hữu Quốc nghe đến đó, lông mày chùng xuống, nói: "Được, được."
"Vậy ba nhanh gọi điện thoại cho dì Lưu đi rồi lập tức trở về. Trái tim của ba có thể sinh ra phản ứng bài dị bất cứ lúc nào, nếu nó phản ứng mà ba còn ở bên ngoài, đó chính là muốn chết. Sau này, con sẽ dặn dò dì Lưu phải ở bên cạnh ba, một tấc cũng không rời. Ba không được chạy loạn nữa, ba có nghe hay không?"
"Đã biết." Đoạn Hữu Quốc hé miệng cười nói.
"Ba nhanh lên, ba đã đồng ý với con rồi đó. Năm phút đồng hồ sau, nhớ phải gọi điện thoại cho dì Lưu."
Hai người lập tức cúp điện thoại. Vẻ mặt Đoạn Hữu Quốc thoáng hiện một chút khó xử nhìn về phía Trần Khánh.
"Thật có lỗi bác sĩ Trần. Có khả năng về sau này, tôi rất khó tìm được cơ hội đi qua bên đây. Tôi thực sự sợ đến lúc đó, đứa con nhà tôi sẽ đến nơi này gây chuyện, nếu như vậy, tất cả mọi người đều không tốt." Đoạn Hữu Quốc nói.
Trần Khánh hiểu được, nhà ai cũng có cuốn kinh khó niệm [1]. Tuy lão gia tử tin trung y, nhưng con cái trong nhà lão lại không tin. Nếu để cho người trong nhà lão gia tử biết có bác sĩ trung y xem bệnh cho lão, chỉ sợ với địa vị của bọn họ, khẳng định là bọn họ sẽ đến thẳng trung y viện tìm Trần Khánh làm phiền.
[1] : nỗi niềm khó nói.