Lão gia tử chỉ vì không muốn gây thêm phiền phức cho Trần Khánh, nên đã dứt khoát quyết định không đến nơi này trị liệu nữa.
"Được rồi, ông đi thong thả." Trần Khánh cũng không miễn cưỡng, hắn tôn trọng quyết định của Đoạn Hữu Quốc, cũng cảm tạ vì ông ấy hiểu được nỗi khó xử của hắn.
Đoạn Hữu Quốc chậm rãi đứng dậy, chậm rãi rời khỏi cửa phòng.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài phòng mạch, Tô Thiên Long đã ẩn núp đi tới rồi.
Hoắc!
Hình như trong này rất là nhiều người nha!
Nhìn thấy những con người xếp hàng thật dài bên ngoài phòng khám bệnh chuyên gia, Tô Thiên Long không khỏi cảm thán một câu, nhưng khi gã đi đến phòng khám bệnh của Trần Khánh, hai mắt lập tức trợn tròn.
Vì sao bên trong này đều là người vậy?
Móa ơi, vì sao trên người bọn họ đều có kim châm, chẳng lẽ vị bác sĩ kia còn trực tiếp trị liệu ngay tại phòng mạch?
Mẹ nó, hắn là bác sĩ ở khoa nội một, không dùng đến dụng cụ y tế cũng thôi đi, bây giờ hắn còn cướp luôn cả công việc của khoa châm cứu xoa bóp?
"Chủ nhiệm Tiết, chủ nhiệm Tiết..."
PPhòng khám bệnh khoa nội hai.
Tô Thiên Long vừa đến khoa nội một thăm dò một phen đã lập tức bỏ chạy trở về.
"Làm sao vậy? Hoang mang rối loạn cái gì thế?" Tiết Thích Kiệt nói.
Tô Thiên Long lập tức chen lại gần đối phương, nhỏ giọng nói: "Anh có biết vừa rồi tôi đã nhìn thấy cái gì không?"
"Là ở bên ngoài hai phòng khám bệnh chuyên gia của khoa nội một đều có rất nhiều người xếp hàng thật dài, nhất là bên phòng của chủ nhiệm Trần Khánh mới đến kia. Tôi có đứng xem hắn chẩn đoán bệnh một hồi, mới phát hiện hắn rất giống chủ nhiệm Tiết, cũng bắt mạch cho bệnh nhân, nhưng tốc độ của hắn rất nhanh, hơn nữa sau khi chẩn đoán bệnh xong, hắn còn trực tiếp châm kim, gần như không hề thấy hắn kê đơn bốc thuốc."
"Tôi đã xem rồi, nếu không thiếu năm phòng mạch, có vẻ như ở trên tay người này, khoa nội một vẫn có thể chống đỡ được. Mấu chốt là Trần Khánh này còn rất trẻ, thoạt nhìn còn phải nhỏ hơn tôi chừng năm, sáu tuổi, nhưng mà thủ đoạn châm cứu kia của hắn, sách, ngay cả tôi nhìn cũng thấy hâm mộ vô cùng."
Tô Thiên Long cũng là một bác sĩ trung y gà mờ, từ sau khi đi theo Tiết Thích Kiệt học tập, mới xem như chạm đến bậc cửa trung y.
Nhưng bởi vì thủ đoạn mà Tiết Thích Kiệt am hiểu nhất chính là kê đơn, cho nên Tô Thiên Long cũng không học được bao nhiêu về châm cứu.
Đương nhiên không học được không có nghĩa là gã không phân biệt được cao thủ châm cứu.
Tiết Thích Kiệt nghe được lời nói của Tô Thiên Long, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc: "Thú vị như thế sao? Xem ra người mà viện trưởng Khổng mời đến chính là một bác sĩ trung y gia truyền."
Tô Thiên Long nghi hoặc hỏi: "Anh nói vậy có nghĩa là gì?"
Tiết Thích Kiệt cười nói: "Hiện tại trên cơ bản, giáo dục học viện đều là trọng dược không trọng châm, bởi vậy những sinh viên tốt nghiệp trung y viện, rất ít người có châm cứu học đặc biệt tốt, trên cơ bản đều chỉ dừng lại ở trình độ bán nhập môn, chờ sau khi vào bệnh viện, nếu không phải bị phân đến khoa châm cứu xoa bóp, thì gần như bọn họ đều vô duyên với châm cứu. Chờ về sau này, gần như những phần cơ bản mà bọn họ từng học được trong trường cũng bị quên mất đi rồi. Lấy ví dụ như, hiện giờ anh còn nhớ rõ nên phối huyệt đạo như thế nào trong quá trình trị liệu không?"
Tô Thiên Long giật mình, chợt gãi gãi đầu, nói: "Quả thật tôi đã quên không ít rồi."
Tiết Thích Kiệt cười nói: "Kỳ thật trong thời điểm trị liệu, có rất nhiều bệnh mà bác sĩ trung y chúng ta gần như không cần phải dùng đến thuốc, bởi vì huyệt vị trên thân thể chính là thuốc tốt nhất rồi, chỉ tiếc hình thức phân khoa giáo dục và lâm sàng, đã trực tiếp tách châm cứu cùng với kê đơn ra làm hai, nhìn như tính chuyên nghiệp càng mạnh, trên thực tế lại hoàn toàn đánh mất tính linh hoạt vốn có rồi."
"Đương nhiên, tuy loại biện pháp này khiến cho rất nhiều bác sĩ trung y đều khó trở thành danh gia, nhưng lại làm giảm xuống bậc cửa trung y. Chỉ có thể nói là có lợi cũng có hại mà thôi. Hiện tại có quá ít những bác sĩ trung y vừa thể kê đơn vừa có khả năng châm cứu, nhưng hình thức trung y gia truyền và phái Sư Thừa vẫn còn bảo lưu lại toàn bộ quá trình đào tạo truyền thống."
Tô Thiên Long giật mình: "Khó trách người ta đều nói, bác sĩ trung y chân chính phải tìm ở dân gian, xem ra câu nói này thật không giả."
Tiết Thích Kiệt cười nói: "Thực ra cũng không hẳn là vậy, dân gian sư thừa và gia truyền xuất thân vốn vô cùng thiên kỳ bách quái. Lấy ví dụ như Phùng Thiên Vân của Phùng Y Đường, Kinh Châu, ông ấy chính là đại gia trên phương diện trị liệu chứng xương cổ tay tách rời ở vị trí xích [1], phàm là loại người bệnh này, có thể tìm tới cho ông ấy chữa trị, sẽ có tỷ lệ là trăm phần trăm. Nhưng anh nhìn học trò của ông ấy xem, một phần mười bản lĩnh cũng chưa học được. Sau khi Phùng Thiên Vân chết, chẳng khác nào thủ pháp chính xác để chữa trị chứng bệnh này cũng thất truyền theo. Mà ở thời điểm hiện tại, Phùng Y Đường chính là một nơi có tiếng không có miếng. Học trò của ông ấy cũng chỉ là nương theo tên tuổi của thầy mình mà làm chút hoạt động lừa tiền thôi."
[1] : Còn gọi là gãy Colles và Smith: những gãy xương này xảy ra ở đầu dưới xương quay ở hành xương (metaphysis). Với Colles fracture, đầu dưới xương quay bị lệch ra sau, gây nên dinner-fork deformity.
Tô Thiên Long dở khóc dở cười: "Khó trách, mọi người đều nói muốn học trung y phải xem thiên phú, có người thầy tốt như vậy chỉ dạy mà đám người kia còn không học được."
Tiết Thích Kiệt cười nói: "Cho nên trung y truyền thừa vẫn luôn là thầy chọn học trò, mà không phải học trò chọn thầy, đại đa số danh gia cũng không chỉ bái duy nhất một vị sư phụ, hơn nữa, chỉ có thu thập kiến thức của nhiều nhà, mới có thể bước ra con đường của mình."
Tô Thiên Long cười hắc hắc hỏi: "Chủ nhiệm Tiết, vậy còn anh thì sao?"
Tiết Thích Kiệt cười to: "Tôi hả? Tôi vừa mới nhập môn mà thôi."
Tô Thiên Long liếc mắt nhìn đống cờ thưởng bên trong phòng mạch, lập tức cất giọng không quá tin tưởng nói: "Chủ nhiệm Tiết, khiêm tốn quá phận còn hơn cả kiêu ngạo đó!"