Tiết Thích Kiệt lắc đầu: "Anh đó nha, là chưa từng được trông thấy bác sĩ trung y lợi hại chân chính thôi. Tôi từng được gặp một vị tiền bối, người ta có thủ pháp Thiêu Sơn Hỏa Thấu Thiên Lương, một châm đi xuống có thể làm cho người bệnh cảm thấy nóng, cũng có thể khiến cho người bệnh cảm thấy lạnh, có vài loại bệnh, hoàn toàn có thể làm được trình độ châm đến bệnh trừ."
Tô Thiên Long nghe vậy, khẽ nhếch miệng, nói: "Chủ nhiệm Tiết, vừa rồi anh mới nói, một châm có thể làm cho người ta cảm thấy lạnh! ?"
Tiết Thích Kiệt kỳ quái hỏi lại: "Có vấn đề gì không?"
Tô Thiên Long ngơ ngác nói: "Vừa rồi tôi đi qua phòng khám của khoa nội một, có nhìn thấy ở thời điểm chủ nhiệm Trần bên kia châm cứu, người bệnh hô lên là mát mẻ..."
Khuôn mặt vẫn một mực duy trì nụ cười mỉm của Tiết Thích Kiệt lập tức ngưng trệ: "Anh nói cái gì! ?"
"Hắn biết Thiêu Sơn Hỏa Thấu Thiên Lương ư?"
Tô Thiên Long sửng sốt: "Tôi cũng không biết nha... Chỉ nghe người nọ nói như vậy thôi, còn nữa Thiêu Sơn Hỏa Thấu Thiên Lương là thứ đồ chơi gì hả chủ nhiệm Tiết? Vì sao nghe vào tai lại có cảm giác huyền huyễn như vậy?"
Tiết Thích Kiệt không để ý đến đối phương, mà trực tiếp đứng lên, lướt qua bên cạnh Tô Thiên Long, bước nhanh rời khỏi phòng mạch, sau khi dặn dò một bác sĩ thay mình trông nom phòng khám bệnh, gã lập tức chạy tới khoa nội một bên kia rồi.
Tô Thiên Long không rõ nguyên nhân nhưng cũng vội vàng chạy theo phía sau, nhanh chóng bắt kịp Tiết Thích Kiệt đang bước lên lầu.
"Chủ nhiệm Tiết, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Là bởi vì món đồ chơi mà hắn biết kia rất lợi hại sao?" Tô Thiên Long hỏi.
Bước chân của Tiết Thích Kiệt lập tức dừng lại, xoay người nói một câu: "Anh quan tâm có phải thứ kia rất lợi hại hay không hả? Tôi nói cho anh biết, móa nó là tương đối lợi hại đó! ! !"
"Không hề khoa trương khi nói rằng, cả chín phủ Dương Châu này, người có thể sử dụng hai môn châm pháp Thiêu Sơn Hỏa và Thấu Thiên Lương ít đến mức có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhân vật như vậy nếu đã tới trung y viện chúng ta, chắc chắn có thể nâng lên vị trí chủ trì đó, anh có biết hay không?"
Moá nó!
Khoa trương như vậy?
Cuối cùng Tô Thiên Long cũng ý thức được chất lượng của Trần Khánh kia!
Muốn tình huống này thật sự giống như những gì Tiết Thích Kiệt vừa nói, chỉ sợ địa vị của Trần Khánh này cũng chẳng kém hơn vị viện trưởng Khổng mới đến kia bao nhiêu đâu.
Tô Thiên Long vừa nghĩ như vậy, trong lòng lập tức có cảm giác Trần Khánh này hơi bị khủng bố.
Còn nhỏ tuổi đã lợi hại như vậy, về sau sẽ thành thế nào?
Đối phương tuyệt đối là một cái đùi vững vàng, chắc chắn à nha!
Ừm, phải nghĩ cách ôm một cái mới được!
"Đi nhanh một chút nữa đi, chủ nhiệm Tiết, chúng ta nhanh lên nào!" Tô Thiên Long vội vàng thúc giục.
Tiết Thích Kiệt nhìn thấy phản ứng này của gã, cũng không nhịn được khẽ cười cười.
Không trách Tô Thiên Long lại như vậy, phàm là người học trung y nào cũng biết rất rõ ràng rốt cuộc hai môn châm pháp ấy khủng bố bao nhiêu.
Huống chi Trần Khánh còn trẻ tuổi như thế!
Tới lúc này, rốt cuộc Tiết Thích Kiệt cũng hiểu được vì sao Khổng Học Quân muốn kéo Trần Khánh đến nơi này rồi.
Có một vị đại Phật như vậy tọa trấn khoa nội một trung y viện, gã dám khẳng định không đầy một tháng, danh tiếng của trung y viện có thể bùng nổ một hồi nho nhỏ, đến lúc ấy, người tới nơi này càng ngày càng nhiều. Như vậy quá trình kiến thiết trung y viện trung y hoá thuần túy đang được Khổng Học Quân thúc đẩy kia cũng tự nhiên mà tiến về phía trước, không một ai có thể cản trở được.
Có câu nói rất đúng, đắc dân tâm được thiên hạ!
Đây là Khổng Học Quân đang muốn đi theo con đường quần chúng, những phái hệ trung y viện kia làm sao có thể liều mạng đối chọi được với ông ta?
Xem ra, trời thực sự phải đổi rồi!
Tiết Thích Kiệt cười cười cũng nhanh chóng đi theo phía sau Tô Thiên Long.
Gã làm trung y, tuy đã quen với dáng vẻ trung y viện có pha lẫn một chút tây y, nhưng điều đó lại không có nghĩa là gã thích như vậy.
Chẳng qua khi đối mặt với hiện thực, bản thân không thể không khuất phục mà thôi!
"Bác sĩ, hình như tôi bị cảm lạnh, ngày hôm qua tắm rửa xong vẫn ho liên tục, cậu xem cho tôi đi."
"Là biểu hiện của phong hàn xâm nhập, không cần xem, về nhà bảo người nhà của anh dùng gừng tươi xát lên ngực chừng bảy, tám phút, sau đó lại dùng nước muối cọ sạch cẳng chân và bàn chân. Nhớ kỹ, không được dùng muối nhân tạo, phải dùng muối tinh, chính là cái loại muối kết tinh thành hạt đó."
"Ách... Vậy là xong rồi?"
"Nhiều lời vô nghĩa, vốn dĩ anh chỉ bị một chút cảm mạo không nặng, phong hàn chỉ ở ngoài da, chuyện chỉ cần dùng mấy đồng tiền là có thể giải quyết được rồi, vì sao cũng phải đến bệnh viện để tiêu một, hai trăm tệ chứ? Được rồi, người kế tiếp!"
"À, được rồi..."
"..."
Sau khi liên tục xem cho mấy chục người bệnh, tính tình của Trần Khánh cũng bắt đầu trở nên nóng nảy.
Không còn cách nào khác, ban đầu Trần Khánh cũng thử đối xử nhẹ nhàng với tất cả mọi người, nhưng mà… khi ngươi càng nhẹ nhàng càng cẩn thận, những người khác lại càng quấn quít lấy ngươi hỏi đông hỏi tây.
Cuối cùng, vì tiết kiệm thời gian, Trần Khánh không thể không thay đổi sách lược, chuyển thành kể cả nói chuyện lẫn chữa bệnh đều lời ít mà ý nhiều, tự nhiên sẽ có vẻ tính tình hơi nóng nảy.
Nhưng sau khi hắn làm như vậy, hiệu suất lại được đề cao không ít!
Tô Thiên Long vừa cùng Tiết Thích Kiệt đi tới cửa đã nghe được đoạn đối thoại này, Tô Thiên Long cũng trực tiếp ngơ ngác luôn tại chỗ.
Trần Khánh này không chỉ muốn cướp mối làm ăn của khoa châm cứu xoa bóp, còn muốn "Cướp" luôn cả mối làm ăn của trung y viện?
Tuy với trung y viện một, hai trăm tệ cũng không nhiều lắm, nhưng muỗi dù nhỏ cũng là thịt nha.
Hắn cứ đẩy người bệnh ra ngoài như vậy thì trung y viện bọn họ ăn gì đây?
"Chủ nhiệm Tiết, vì sao tôi lại có cảm giác vị chủ nhiệm Trần này thực sự biết giảng y đức?" Tô Thiên Long dở khóc dở cười.
Phải biết rằng bản thân bệnh viện chính là nơi để kiếm tiền, khẳng định là trong lòng người bệnh tìm đến nơi này cũng biết rõ ràng điều đó. Cho nên, người ta đã đến đây rồi thì ngươi cứ thu tiền đi, đúng không nào, thu bớt một chút cũng không sao mà… Vì sao lại không thu chứ???