Tiết Thích Kiệt cũng lắc đầu, thấp giọng nói: "Đây là anh chỉ nhìn thấy một chút bề nổi mà thôi, y đức mang đến hiệu ứng danh nhân là một trong những thủ đoạn có thể lập tức tăng lên danh tiếng cho bệnh viện trong khoảng thời gian ngắn. Thoạt nhìn chủ nhiệm Trần khiến cho bệnh viện chúng ta thiệt một ít tiền, nhưng chuyện như vậy xảy ra nhiều, dân chúng truyền miệng cho nhau, như vậy ở trong cảm nhận của dân chúng, địa vị trung y viện Giang Hạ chúng ta ở phủ Giang Hạ, sẽ không ngừng tăng lên.”
“Một khi như vậy, thì trước kia rất nhiều người cần xem bệnh vốn không có ý định tìm tới trung y viện Giang Hạ, nhưng có Trần Khánh ở đây, bọn họ sẽ cân nhắc."
"Trên thực tế, loại hành động này cũng giống như quảng cáo trên TV, vì sao hàng năm quảng cáo vào cuối mùa xuân đều phải cạnh tranh với giá mấy trăm triệu thậm chí cả vài tỷ? Chính vì người xem ở giai đoạn đó rất nhiều, chỉ cần trong khoảng thời gian này có người nhớ kỹ nội dung đoạn quảng cáo đó, như vậy trong hành vi mua sắm hằng ngày, đối phương sẽ coi sản phẩm nọ là một trong những lựa chọn mua sắm của chính mình. Đây là tác dụng tuyên truyền, anh đã hiểu chưa?"
Tô Thiên Long cực kỳ bội phục, nói: "Chủ nhiệm Tiết, anh giỏi thật nha, còn học qua những chuyện này nữa sao?"
Tiết Thích Kiệt cười nói: "Đây đều là con gái nhà tôi nói cho tôi biết đó. Con bé theo học chuyên ngành báo chí, lúc ăn cơm ở nhà, nó có nói về mấy đề tài này."
Tô Thiên Long cười nói: "Chủ nhiệm Tiết, dựa theo cách anh vừa nói, chẳng phải lần cải cách của viện trưởng Khổng này chính là làn sóng không thể ngăn cản được ư?"
Tiết Thích Kiệt chậm rãi tiến đến cửa phòng mạch, xuyên thấu qua đám người nhìn về phía Trần Khánh.
Lúc này, đúng là thời điểm Trần Khánh đang chẩn đoán bệnh cho một người.
"Đau đầu ư?"
"Ừm ừm."
"Mười ngày trước đã bắt đầu rồi, có đúng hay không?"
"! ? Đúng đúng đúng."
"Có phải trong giai đoạn này, anh có ăn thứ cay nóng, nguội lạnh?"
"! ! Hình như có ăn..."
"Có phải vào mỗi buổi chiều trong cơ thể sẽ có ác hàn, sau đó toàn thân đặc biệt đau đớn hay không?"
"Quá đúng rồi, bác sĩ!"
"Đại tiện mấy ngày một lần?"
"Hình như là hai ngày."
"Tiểu tiện trong hay vàng?"
"Để tôi nghĩ một chút, hình như có chút vàng."
"Ừm, dương minh táo nhiệt, vấn đề không lớn, anh kéo áo lên cho tôi, sau đó đến bên cạnh ngồi xuống..."
"Bác sĩ, tôi bị bệnh gì vậy?"
"Anh không cần quan tâm mấy chuyện đó đâu, anh chỉ cần biết rằng tôi có thể chữa khỏi là được, nhanh lên vén áo lên giùm tôi."
"Được được."
Hiện tại Trần Khánh đã không còn thời gian rỗi mà giải thích cùng người bệnh nữa rồi, bởi vì người xếp hàng bên ngoài vẫn còn nhiều lắm, quả thực hắn có chút vô lực, chữa mãi mà không hết.
Nhất là bản thân đã nói luôn miệng suốt cả một ngày, hiện tại hắn đang có cảm giác bản thân há miệng một cái cũng có chút khó khăn.
Nói thực, lớn đến chừng vậy, nhưng đây là lần đầu hắn cảm thấy mình nói chuyện cũng lao lực.
Dù thái độ của Trần Khánh không quá nhã nhặn, nhưng người bệnh trước mắt này lại không nói điều gì.
Bởi vì ở trong lúc xếp hàng, gã đã nhìn thấy mười mấy người được Trần Khánh chữa khỏi tại chỗ. Cho nên nếu Trần Khánh đã nói hắn có thể trị được, thì gã cần gì phải lo lắng chứ?
Sau khi Trần Khánh hạ châm, Tiết Thích Kiệt đang đứng ngoài cửa cũng nhìn chằm chằm vào đôi tay của Trần Khánh, nhìn đến không chớp mắt.
Gã cũng giống Vương Xuân Lam bên kia, hiểu Thiêu Sơn Hỏa và Thấu Thiên Lương, nhưng bản thân lại không biết dùng.
Ngay tại thời điểm Trần Khánh đâm xong một huyệt đạo, hơn nữa lại bắt đầu thi triển thủ pháp, hàng lông mày của Tiết Thích Kiệt lập tức nhảy dựng lên.
Đúng rồi!
Chính là động tác này!
Tiết Thích Kiệt vẫn nhớ rất rõ ràng, Thấu Thiên Lương dùng chính là thủ pháp này!
Trần Khánh này biết, hắn thực sự biết nha!
Tiết Thích Kiệt có cảm giác trái tim của mình đang run rẩy, đây là lần thứ hai gã được chứng kiến thủ pháp Thấu Thiên Lương trong khoảng cách gần như vậy.
Mà lần đầu tiên gã được nhìn thấy nó là hơn mười năm về trước!
"Tê ~ thật thoải mái."
Sau khi Trần Khánh đi châm một lần, người bệnh lập tức có cảm thấy mát lạnh ở vị trí mũi kim đâm vào.
Tiết Thích Kiệt không thể nhìn thấy vẻ mặt của người bệnh, nhưng âm thanh và động tác của đối phương lại tuyệt đối không lừa được người.
Nói cách khác, Trần Khánh không chỉ biết Thấu Thiên Lương, còn có thể đi châm một lần đã làm người bệnh cảm nhận được hạ châm thấy lạnh rồi!
Chuyện này … móa nó không phải chỉ đơn giản là biết nha, tuyệt đối là lĩnh ngộ hiểu thấu!
Tiết Thích Kiệt cảm thấy bản thân nên thu hồi câu nói vừa rồi cùng Tô Thiên Long!
Đừng nói là chín phủ của Dương Châu, ngay cả Cửu Châu của Hoa Hạ, xét về tạo nghệ của hai môn châm pháp này, chỉ sợ không tìm được mấy vị bác sĩ trung y có thể sánh ngang cùng Trần Khánh
Nhìn thấy động tác thi châm thành thạo của Trần Khánh kia, Tiết Thích Kiệt cảm thấy ở trước mặt hắn, mình chỉ là một học sinh tiểu học.
Người này… Mạnh mẽ! Thật sự!
Lại nói, người không học qua châm cứu, vĩnh viễn cũng không thể cảm nhận được tâm trạng hiện tại của Tiết Thích Kiệt.
Có thể nói, hiện giờ khoảng cách giữa hai người bọn họ chỉ là hai, ba mét thôi, nhưng Tiết Thích Kiệt lại cảm thấy hai, ba mét này hệt như một cái lạch trời, và gã vĩnh viễn cũng không thể vượt qua được.
Nhưng trong lúc tự ti, Tiết Thích Kiệt cũng phát hiện được một con đường thênh thang trước mắt.
Gã lập tức lôi kéo Tô Thiên Long lui lại một góc trong hành lang.
"Thiên Long, anh lập tức gọi một cú điện thoại cho viện trưởng Khổng, không, cứ để tôi gọi thì hơn. Tôi muốn bảo ông ấy rằng, ngay ngày mai, hai chúng ta sẽ xin đến khoa nội một tọa chẩn, giúp chủ nhiệm Trần ổn định cục diện."
Tô Thiên Long nhướng mày, nhưng rất nhanh gã cũng phản ứng lại: "Tôi đã biết, chủ nhiệm Tiết, nhưng mà… hình như ngày mai chủ nhiệm Trần không có lịch tọa chẩn nha… Chuyện bên đó chỉ dựa vào hai người chúng ta có được hay không?"
Tiết Thích Kiệt cười nói: "Vấn đề ở đây không phải là được hay không, mà là thái độ. Tại thời điểm không ai dám đứng ra, chúng ta có thể đứng ra đã cho thấy thái độ của bản thân rồi, dù hai chúng ta không khám chữa được cho bao nhiêu người bệnh, cũng có thể làm dao động một chút quân tâm cảu những người đó. Làm như vậy, một khi chuyện này thành công, chẳng phải chúng ta cũng được tính là người của viện trưởng Khổng rồ? Mà chủ nhiệm Trần cũng sẽ nhận phần nhân tình này của chúng ta, đến lúc đó, chúng ta có thể đi theo hắn học tập một phen, lăn lộn kéo ra nhân mạch. Anh nói xem có đáng giá hay không?"