Trần Khánh cười nói: "Cho nên, dù anh dùng những động tác chậm rãi như Thái Cực hoặc Bát Đoạn Cẩm, hay tự mình vặn thân thể của chính mình, hoặc chỉ đơn giản là vung vẩy tứ chi, hơn nữa những động tác đều thuận theo kinh mạch mà làm, mỗi chiêu mỗi thức đều có chú ý, sẽ mang lại nhiều tác dụng hơn. Trong khi tập thể hình càng giống như đang gấp khúc thân thể của chính mình hơn. Cho nên, thoạt nhìn sẽ có cảm giác những động tác dưỡng sinh kia đều rất đơn giản, không có tác dụng gì, nhưng làm thời gian lâu dài, anh sẽ cảm nhận được chỗ tốt do nó mang đến cho mình."
"Đương nhiên, tập thể hình cũng rất tốt, nó vừa có thể rèn luyện thân thể, vừa có thể thả lỏng tâm trạng, vấn đề ở đây là đừng có tập cường độ quá mạnh, chỉ cần không tập quá độ, nó vẫn mang lại hiệu quả không tệ, chẳng qua công năng loại trừ hàn thấp của nó hơi kém hơn một chút mà thôi. Hơn nữa, với những người không hiểu rõ nội dung chủ yếu của những động tác, mà vội vàng lao vào rèn luyện, rất dễ bị thương. Cho nên bình thường, những bác sĩ trung y chúng tôi đều không đề cử vận động, chỉ nhắc nhở mọi người nên hoạt động nhiều hơn một chút thôi."
Trang Lượng nghe đến đây, coi như đã hiểu được ngọn nguồn rồi: "Khó trách trên người những vận động viên đều có vết thương, bệnh ẩn, Hơn nữa, nhìn những vận động viên nước ngoài vô cùng khỏe khoắn xinh đẹp, nhưng tuổi thọ của bọn họ lại rất ngắn.."
Trần Khánh khoát tay, nói: "Cách nói này không phải tuyệt đối, suy cho cùng tuổi thọ của con người cũng do trời định trước. Có vài người rất chú trọng chuyện dưỡng sinh, ăn, mặc, ở, đi lại cái gì cũng làm vô cùng chỉn chu ngăn nắp, ai biết đâu lại ra đi quá sớm, trong khi lại có những người chẳng buồn chú tâm đến thân thể của chính mình, ăn uống chơi bời, mọi thứ đầy đủ hết, nhưng vẫn có thể sống đến tám, chín mươi tuổi."
"Cho nên nha, cảnh giới cao nhất của dưỡng sinh chính là dưỡng tâm, không vui quá chẳng buồn quá, nhận rõ hiện thực và dũng cảm tồn tại, chính là bí quyết kéo dài tuổi thọ, những thứ còn lại chỉ là hình thức mà thôi."
Đây là điều Trần Khánh học được từ Dương Hữu Lâm.
Lão nhân kia… cũng có thể nói là một người không tim không phổi.
"Cảnh giới cao nhất của dưỡng sinh là dưỡng tâm... OK, tôi nhớ kỹ rồi." Trang Lượng đã ghi chép toàn bộ những lời Trần Khánh nói vào trong cuốn sổ tay, chờ sau này, ở thời điểm nội dung cuốn tiểu thuyết cần dùng đến phần tri thức ấy, gã lại điền nó vào.
"Anh đang sao chép (đạo văn) đấy à?" Lý Kim Phong tò mò hỏi.
Trang Lượng gãi gãi mặt, lập tức đáp lại: "Cậu nói bừa cái gì vậy? Trên thực tế, bác sĩ Trần là cố vấn trung y mà tôi mời đến, có trao quyền. Hơn nữa, người đọc sách cũng có thể nói theo một hướng khác chính là tuyên truyền. Tôi đang tuyên truyền tri thức về trung y đó."
Lý Kim Phong tiến đến phía trước máy tính của Trang Lượng, tò mò hỏi: "Vậy hiện giờ tiểu thuyết của anh có bao nhiêu người xem?"
Khuôn mặt Trang Lượng lập tức trở nên cứng đờ: "Tôi vừa mới bắt đầu, mới ký hợp đồng, còn chưa được lên đề cử, sao có độc giả được?"
Lý Kim Phong kỳ quái hỏi: "Không phải bên trong những cuốn tiểu thuyết trung y đều là một thần y xuống núi, cứu chữa cho những người giàu có sao? Loại truyện này của anh cũng sẽ có người thích xem ư?"
Trang Lượng bĩu môi, nói: "Ai mà biết được, tôi cứ thử xem sao trước đã. À? Nghe giọng điệu của cậu, chẳng lẽ cậu cũng đọc tiểu thuyết?"
Lý Kim Phong gật đầu: "Ngẫu nhiên tôi cũng đọc vài chương, ừm đọc mà không mang não sẽ cảm thấy rất thoải mái. Trước kia tôi cũng đi tìm những cuốn tiểu thuyết có liên quan đến trung y, nhưng chẳng có một cuốn nào cho thấy tác giả chân chính hiểu về trung y cả. À, nếu cuốn tiểu thuyết của anh viết được lượng từ nhiều một chút rồi, có thể đề cử cho tôi đọc thử xem sao, nhưng mà nói thật, tôi không quá xem trọng đề tài này của anh đâu. Hiện giờ, nên viết tiểu bạch văn [1] mới có thị trường."
[1] : tiểu bạch văn mô tả một cuốn tiểu thuyết có cốt truyện đơn giản, không có cấu trúc cơ bản về mở đầu, nối tiếp và chuyển tiếp, bên trong liên tục chứa đầy những từ vô nghĩa, khiến cuốn tiểu thuyết trở nên cồng kềnh. Cốt truyện cực kỳ thông thường, thiếu tính chu đáo, nội dung đơn giản thường thấy ở tiểu thuyết mạng.
Trang Lượng xoa xoa cái mũi, bày ra dáng vẻ tác giả chuyên nghiệp, nói: "Như vậy có vẻ như cậu đã nói sai rồi, kỳ thật những thứ tôi viết cũng là tiểu bạch văn, chẳng qua có bỏ thêm một chút tri thức trung y chân chính mà thôi, về bản chất, những tri thức này vẫn chỉ bổ sung cho nội dung cuốn truyện mà thôi. Hơn nữa, không phải tiểu thuyết cứ có thêm một chút tri thức là sẽ tài trí hơn người. Theo tôi, tiểu thuyết chỉ có hai loại mà thôi, dễ đọc và không dễ đọc, những loại dễ đọc còn có thị trường, chứ chẳng phân chia ra làm tiểu bạch hay không tiểu bạch văn đâu."
"Lấy ví dụ những nội dung về tây y và trung y được tôi trình bày bên trong tiểu thuyết nhé. Trên thực tế, ở trong mắt người thường, trung y hay tây y cũng chẳng quan trọng, bởi vì chúng tôi chỉ quan tâm đến bác sĩ nào có thể chữa hết bệnh và không chữa hết bệnh mà thôi."
Lý Kim Phong sửng sốt, nói: "Anh nói rất đúng, là tôi suy nghĩ nông cạn rồi."
Trang Lượng cười nói: "Trời đất, chúng ta chỉ thảo luận bình thường thôi mà, cậu nghiêm túc quá đáng như vậy làm chi? Đúng không bác sĩ Trần?"
Trần Khánh cũng không hiểu biết quá nhiều về Lý Kim Phong, nhưng hắn thật sự cho rằng Lý Kim Phong mang đến cho người ta một loại cảm giác khá giống Phùng Chính Nguyên của Hán Y Đường.
Đó là thẳng thắn, chân thật.
"Xem ra gần đây anh cũng học tập được rất nhiều đó."
Lại nói, đúng là nghe xong những lời kia, Trần Khánh chợt phát hiện ra tư duy của Trang Lượng khác trước kia khá nhiều rồi.
Lúc hai người bọn họ mới gặp nhau, Trần Khánh còn cho rằng Trang Lượng này có chút cố chấp, nói đơn giản là, có chút tiểu thông minh nhưng thiếu đại trí tuệ (có thể hiểu là khôn lỏi nhưng không khôn ngoan).
Nhưng trải qua quá trình trị liệu, cùng với dứt khoát thay đổi thời gian làm việc và nghỉ ngơi, sau khi khí sắc cả người Trang Lượng bắt đầu biến hóa, dường như tư tưởng của gã cũng trở nên khác biệt so với trước kia.
Và đây cũng là điều Trần Khánh hi vọng được nhìn thấy nhất!
Quay đầu nhìn lại, mới phát hiện ra, trên thực tế, những chướng ngại, khó khăn trong cuộc sống mà bản thân vốn cho rằng mình không sao vượt qua nổi, vốn dĩ chỉ là nhất thời.