"Ngoại trừ bộ phận khác biệt, dược tính bất đồng, khu vực khác biệt cũng sẽ tạo thành loại tình huống này. Lấy ví dụ như vị dược cẩu kỷ chẳng hạn. Toàn bộ lãnh thổ của Hoa Hạ đều có thể trồng cẩu kỷ, nhưng toàn bộ những loại cẩu kỷ kia đều không có hiệu quả tốt như cẩu kỷ được trồng ở Ninh Hạ [1], bởi vì vị dược cẩu kỷ này càng thích hợp với khí hậu và đất đai, vùng miền của Ninh Hạ hơn, cho nên khi cẩu kỷ sinh trưởng ở nơi này, dược tính của chúng càng tốt hơn."
[1] : Ninh Hạ, tên đầy đủ là Khu tự trị dân tộc Hồi Ninh Hạ, là một khu tự trị của người Hồi của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, nằm ở cao nguyên Hoàng Thổ Tây Bắc, sông Hoàng Hà có chảy qua một khu vực rộng lớn của khu vực này. Thủ phủ của Ninh Hạ là Ngân Xuyên.
"Cho nên, ở thời điểm chúng ta học tập dược liệu, ngoại trừ cần phải hiểu biết về tính vị của nó, còn phải biết rõ ràng nó sinh trưởng ra sao, được bao nhiêu năm rồi, thủ pháp bào chế như thế nào… vân vân. Nếu điều kiện cho phép, còn có thể tự mình thí nghiệm thuốc, chỉ khi hiểu biết rõ ràng về tất cả những thứ này, cậu mới có thể định liệu trước mọi tình huống khi kê đơn cho người bệnh, thậm chí còn có thể đưa ra phán đoán đại khái về tình trạng của người bệnh sau khi uống thuốc xong, mà không phải cứ sách vở viết cái gì thì là cái đó. Nếu làm như vậy, tuyệt đối không trị hết bệnh được đâu." Trần Khánh nói.
Thật phức tạp!
Đến tận bây giờ, Lý Kim Phong mới biết, hóa ra toàn bộ những thứ gã được học trên trường đều là thứ cơ sở nhất, trong khi môn học vấn này lại rộng lớn biết bao …
"Những thứ này, chúng ta không được học trên trường." Lý Kim Phong cười khổ nói.
"Tôi cũng từng trải qua quãng thời gian ở đại học Trung Y mà, tôi hiểu được." Trần Khánh cười nói.
"Ừm? Chủ nhiệm Trần, vậy anh học những thứ này từ đâu?" Lý Kim Phong hỏi.
Trần Khánh cười nói: "Hán Y Đường là phòng mạch do nhà tôi mở."
Lý Kim Phong giật mình.
Hoá ra đối phương là người của thế gia trung y.
Khó trách!
"Bác sĩ Trần, sớm nha, ngày hôm qua còn nghe nói cậu qua trung y viện, tôi...ấy chà, có người cùng nghề ư?"
Buổi sáng tám giờ, Trang Lượng vẫn giống thường ngày, lập tức đi tới Hán Y Đường.
Ngày hôm qua, khi gã đến nơi này, không có nhìn thấy Trần Khánh, sau khi hỏi thăm một phen, mới biết Trần Khánh đã qua trung y viện Giang Hạ làm bác sĩ rồi.
Nói thật, lúc ấy, gã vô cùng lo lắng Trần Khánh một đi không trở về, như vậy chẳng phải tiểu thuyết của gã cũng mất đi tư liệu tham khảo, không viết tiếp được nữa ư?
Cũng may mấy bác sĩ ở Hán Y Đường nói cho gã biết, Trần Khánh chỉ qua trung y viện bên kia vào thứ ba năm bảy mà thôi, gần như toàn bộ thời gian còn lại, hắn đều ở trong Hán Y Đường.
Bởi vậy, hôm nay Trang Lượng lập tức chạy tới tìm Trần Khánh từ sáng sớm.
Lý Kim Phong nhìn thấy Trang Lượng đi đến, cũng lộ vẻ mặt nghi hoặc.
Người này cũng là bác sĩ trung y của Hán Y Đường sao?
"Cậu ấy cũng không phải là người cùng nghề của anh. Cậu ấy tên là Lý Kim Phong, là đồng nghiệp tại trung y viện của tôi, đi tới nơi này thăm một chút." Trần Khánh cười cười, lập tức giới thiệu Lý Kim Phong cho Trang Lượng, rồi quay đầu lại nhìn về phía Lý Kim Phong: "Trang Lượng này là một người bệnh của tôi, công việc chính của anh ấy là viết tiểu thuyết. Tiểu thuyết của anh ấy thuộc dạng thần y văn trên mạnh đó."
"Bác sĩ Trần, hiện tại tôi không viết thần y văn nữa, mà là chức nghiệp văn, chức nghiệp trung y văn. Hai loại này có chút khác nhau nha!" Trang Lượng lập tức lên tiếng nhắc nhở.
Trần Khánh nghi hoặc hỏi: "Không phải loại nào cũng viết về bác sĩ sao?"
Trang Lượng xua xua tay nói” "No no no, nội dung cốt lõi của thần y văn là trang bức đánh mặt, chẳng qua chỉ là khoác lớp da trung y, mà trong cuốn sách dạng chức nghiệp trung y văn lại nhất định phải có tri thức chuyên nghiệp đã được xác nhận trong sách, hơn nữa, nội dung bên trong càng tiếp cận cuộc sống hiện thực hơn."
Trần Khánh không quá hứng thú với loại chủ đề này: "Được rồi được rồi, vậy hôm nay anh muốn hỏi cái gì?"
Trang Lượng lập tức đi kéo một cái ghế tới ngồi xuống, thuần thục đặt bản bút ký lên đầu gối của mình, vui vẻ nói: "Đúng là tôi đang có một vấn đề đây. Là ngày hôm qua tôi vừa đăng lên chương mới nhất, bên trong có nói tới dưỡng sinh. Bản thân tôi cũng lên mạng sưu tầm được một chút phương thức rèn luyện dưỡng sinh, ví dụ như động tác Thái Cực, Bát Đoạn Cẩm linh tinh gì đó, nhưng trên mạng cũng có người nói nên vào phòng tập thể thao đẩy sắt, chạy bộ… làm mấy loại vận động này càng tốt hơn những động tác chậm rãi kia. Bác sĩ Trần, anh mau nói cho tôi biết đi, rốt cuộc là loại nào càng thích hợp để dưỡng sinh hơn?"
Trần Khánh cười cười: "Vậy cần phải xem anh định nghĩa khỏe mạnh là gì. Nếu theo đuổi hình thể đẹp đẽ khỏe mạnh, đương nhiên đi phòng tập thể thao sẽ tốt hơn, nhưng nếu anh chỉ theo đuổi khỏe mạnh không bệnh tật, thì những động tác chậm chạp kia mới càng có hiệu quả."
Trang Lượng gật gật đầu, hỏi: "Vì sao?"
Trần Khánh cười nói: "Rèn luyện cơ bắp cần tiêu hao lượng lớn khí huyết, như vậy ở thời điểm rèn luyện bên trong phòng tập thể thao, anh cần bổ sung lượng lớn dinh dưỡng, khiến cho tỳ vị phải vận hoá đủ nhiều khí huyết cung cấp cho anh huấn luyện. Nói cách khác, rèn luyện cường độ cao cần ngũ tạng lục phủ vận chuyển siêu phụ tải."
"Mà máy móc vận chuyển siêu phụ tải còn xảy ra vấn đề, huống chi là con người? Đúng không nào? Đương nhiên, đi phòng tập thể thao rèn luyện cũng có những kẻ lười biếng, mấy người này thì không bàn đến. Mặt khác, không có nghĩa là anh đã rèn luyện rồi, thì hàn thấp trong thân thể có thể bài trừ đi được. Tôi hỏi anh, khi bên trong cái khăn mặt có nước, anh sẽ như thế nào để loại trừ lượng nước đó đi?"
Trang Lượng nói: "Vắt nha."
Trần Khánh cười nói: "Đúng, vắt khăn mặt có thể loại trừ được nước, đương nhiên, anh cũng có thể dùng phương thức quăng quật, vẩy ném, nhưng anh có thể dùng phương thức gấp khúc khăn mặt làm cho nước bên trong chảy ra ngoài hay không?"
Trang Lượng cười nói: "Khẳng định là không được nha, dù có thể cũng tuyệt đối không nhiều bằng vắt khăn được."