"Chủ nhiệm Trần!"
Ngay tại thời điểm mọi người đều đang xếp hàng lấy dược, một bóng dáng quen thuộc chợt xuất hiệ trước mặt Trần Khánh.
Nguời đó lại là Lý Kim Phong.
Ngày hôm qua, Trần Khánh có nói, nếu muốn đối phương có thể đến Hán Y Đường tìm mình, vì vậy hôm nay, Lý Kim Phong đã dậy thật sớm chạy đến nơi này.
Gã cứ cho rằng mình sẽ đến sớm hơn Trần Khánh một bước đến, lại không ngờ được ngay ngoài cửa Hán Y Đường còn có hoạt động tặng dược, mà Trần Khánh lại đang đứng xếp hàng ở đó từ lâu rồi.
"À? Lý Kim Phong, cậu đến sớm như vậy?" Trần Khánh cười nói.
"Ừm, chủ nhiệm Trần, mọi người đây là..." Lý Kim Phong nghi hoặc nói.
"Chúng ta tặng chút dược cho mọi người, thời tiết quá nóng, nếu uống thuốc này từ sớm có thể dự phòng bị cảm nắng." Trần Khánh nói.
Tặng sao?
Lý Kim Phong kinh ngạc nhìn Trần Khánh, lại liếc mắt nhìn biển hiệu Hán Y Đường. Dường như, nơi này cũng không phải quá mức giàu có đâu...
"Tặng bao nhiêu ngày vậy?" Lý Kim Phong không nhịn được hỏi.
"Chắc tặng cho đến lúc mùa hè này qua đi." Trần Khánh nói.
Lý Kim Phong bắt đầu tính toán thời gian trong lòng, vừa tính toán, gã chợt phát hiện bọn họ còn phải tặng hơn hai mươi ngày nữa.
Làm như vậy… tuyệt không phải mở y quán, rõ ràng là đang làm từ thiện mà?
Nói thật, Lý Kim Phong sống đến từng này tuổi đầu rồi, nhưng ngoại trừ nhìn thấy những phòng khám phát thuốc cho bệnh nhân trên truyền hình thì đây chính là lần đầu tiên, gã được nhìn thấy cảnh tượng này ngoài hiện thực.
Không biết vì sao, tại một khắc này, trong lòng gã lại sinh ra kính ý không thể nói rõ cùng với hảo cảm khó có thể hình dung với Hán Y Đường!
Không bao lâu sau, dược đã được tặng xong rồi.
Khi mấy người Trần Khánh thu dọn, Lý Kim Phong cũng nhanh nhẹn chạy tới giúp đỡ bọn họ. Chờ đến lúc những việc vặt bên ngoài đã được làm xong, Trần Khánh cũng đưa Lý Kim Phong vào phòng mạch số bốn.
"Nơi này không thể so sánh với trung y viện được, số lượng người bệnh sẽ ít hơn rất nhiều, cho nên làm việc ở nơi này tương đối nhàn nhã, chúng ta cũng có một chút thời gian rảnh rỗi để học tập nghiên cứu thêm. Đúng rồi, bình thường cậu đang đọc loại sách thuốc gì vậy?" Trần Khánh rót cho Lý Kim Phong một chén nước, sau đó hai người bọn họ ngồi xuống nói chuyện phiếm với nhau.
"Sách thuốc ư? Tôi đang đọc《 Cảnh Nhạc Toàn Thư 》, 《 Ôn Bệnh Điều Biện 》, 《 Cổ Kim Y Thống 》, 《 Tục Danh Y Loại Án 》, gần đây còn đọc thêm cuốn《 Dược Tính Phú 》[1] nữa." Lý Kim Phong nói.
[1] : Cảnh Nhạc Toàn Thư do Trương Giới Tân đời nhà Minh biên soạn, có tổng cộng 64 cuốn.
Ôn Bệnh Điều Biện do Ngô Đường ( Cúc Thông ) đời nhà Thanh viết vào năm 1798, đây là sáng tác đại cương về ôn bệnh.
Cổ Kim Y Thống còn có tên khác là Y Thống Đại Toàn (Bách Khoa Toàn Thư Về Y Học), do Từ Xuân Phủ biên soạn, phát hành vào năm Gia Tĩnh thứ 35 (1556), về sau còn có phiên bản năm Long Khánh thứ 4 (1570).
Tục Danh Y Loại Án còn có tên khác là Danh Y Loại Án Tục Biên, gồm 36 cuốn. do Ngụy Chi Tú ( Ngọc Hoàng) đời nhà Thanh biên soạn vào năm Càn Long thứ 35 ( 1770).
Dược Tính Phú, không rõ ai là người biên soạn cuốn này, theo khảo chứng, đây là tác phẩm thuộc đời nhà Kim, trong cuốn này có nêu rõ về dược tính của 248 chủng thuốc Đông y thường dùng, chia làm bốn loại hàn, nhiệt, ôn, bình (lạnh, nóng, ấm, bình).
Nghe qua có thể thấy Lý Kim Phong này đọc khá nhiều loại sách khác nhau.
Trần Khánh cười cười, hỏi: "Vậy cậu có thể nói một chút về tính vị của gừng không?"
Lý Kim Phong lập tức nói: "Gừng tươi tính ấm, vị cay, về phế, tỳ, dạ dày, tâm kinh, có công hiệu tán hàn giải biểu, tiêu đàm khỏi ho."
Đợi cho đến lúc Lý Kim Phong nói xong, Trần Khánh nhìn gã vài giây, lại hỏi tiếp: "Còn nữa không?"
Còn nữa ư?
Không có nha!
Dược tính của gừng tươi cũng chỉ có như vậy mà thôi, dù dùng nó làm thành gừng ninh, tính vị của nó cũng không có bất cứ thay đổi gì.
Lý Kim Phong có chút không tự tin đáp lại: "Dường như là không có..."
Trần Khánh cười nói: "Đương nhiên là tính vị của gừng không đơn giản như vậy đâu. Gừng không gọt bỏ vỏ đúng là tính ấm, nhưng gọt bỏ vỏ sẽ có tính nóng, bởi vì vỏ của gừng có tính lạnh. Về phần vị, lại còn nhiều hơn, tổng cộng có chín loại, có gừng non, gừng khô, gừng rang, gừng ninh, gừng nướng, gừng xào, gừng sợi, gừng miếng, gừng thuần túy."
Hả?
Lý Kim Phong có chút ngơ ngác!
Mấy thứ này gã hoàn toàn chưa từng được nghe ai nói tới.
"Chủ nhiệm Trần, gừng sợi là như thế nào, gừng miếng cũng có thể xem như vị của gừng sao?" Lý Kim Phong lập tức lấy ra một cuốn sổ ghi chép từ trong túi xách.
Trần Khánh cười nói: "Đương nhiên, muốn dùng một loại dược liệu để làm thuốc chính là chuyện cần vô cùng để tâm chú ý. Tôi lấy ví dụ như vị dược đương quy nhé. Khẳng định là khi cậu xem trong sách, người ta sẽ miêu tả nó như thế này. Đương quy, tính ấm, vị ngọt cay, về can, tâm, tỳ kinh, có công hiệu bổ huyết lưu thông máu, nhuận tràng thông tiện."
"Nhưng trên thực tế, phần đầu của đương quy có công hiệu dẫn máu ngược lên trên, lưu thông máu, phần thân của đương quy có công hiệu dưỡng huyết, nhưng phần đuôi của đương quy cùng với phần rễ mọc ra từ thân đương quy lại có công hiệu phá huyết. Bộ phận khác biệt dược tính cũng khác nhau rất lớn. Một khi có người bệnh cần bổ huyết lưu thông máu, mà khi cậu dùng dược lại bỏ vào đơn thuốc phần thân hoặc là đuôi của đương quy, như vậy nhẹ thì thuốc không có tác dụng, nặng thì dễ dàng làm cho bệnh tình của người ta tăng thêm."
"Tính vị của gừng cũng như thế, gừng thái sợi nhập tâm kinh, thái miếng nhập phế kinh, gừng ninh nhập dạ dày kinh. Phần lớn thời điểm khi người bệnh bị lạnh ở dạ dày cần dùng tới vị dược gừng tươi này, chúng ta kê đơn phải dùng gừng ninh, như vậy phương thuốc mới có thể đạt đến hiệu quả dựng sào thấy bóng. Còn những loại khác, hữu dụng là hữu dụng, nhưng hiệu quả sẽ kém hơn một chút."
Lý Kim Phong nghe lại sửng sốt vô cùng, cây bút trên tay cũng không ngừng chạy trên cuốn sổ ghi chép hệt như đang viết bài trên lớp học.
Gã thực sự không nghĩ tới, chỉ lả một vị gừng tươi vô cùng đơn giản, thậm chí nó còn là một loại gia vị mà mọi người đều dùng trong bữa cơm hàng ngày, nhưng khi đào sâu nghiên cứu vào nó, sẽ phát hiện ra gừng có nhiều biến hóa như vậy.
Thật lợi hại!
Lý Kim Phong cảm thấy Trần Khánh còn lợi hại hơn thầy giáo của mình!