Hán Y Đường
Sau khi Trần Khánh luyện xong Thái Cực, hắn lập tức đến Hán Y Đường sớm hơn bình thường một chút, đi theo đám người Sở Diêu Quyền phát thuốc giải nhiệt.
Hôm nay, Vương Xuân Lam chưa tới, thực hiển nhiên, ông ấy đã đến tuổi này mà làm việc vất vả cả ngày như vậy, đúng là có chút quá sức.
Không giống Trần Khánh, hắn có mệt mỏi một chút, nhưng sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy, nguyên khí lại tràn đầy, hoàn toàn có thể tiếp tục làm việc được.
"Trần Khánh, nghe nói ngày hôm qua, hai người đến trung y viện, sau đó người bệnh bên kia trực tiếp làm cho hai người bận rộn đến nằm úp sấp trên bàn không dậy nổi, có phải thế không? Ha ha ha." Dịch Đại Bưu cười nói.
"Tuy trung y viện bên kia vẫn kém bệnh viện trung tâm một chút, nhưng tốt xấu gì nơi đó cũng là một bệnh viện lớn, người bệnh bên phía chúng ta không thể so sánh với bọn họ được. Trần Khánh cùng lão Vương mỗi người phụ trách một phòng khám bệnh, ít nhất cũng phải tiếp chẩn bốn, năm mươi người một ngày?" Sở Diêu Quyền cười nói.
Là bảy, tám mươi mới đúng...
Trần Khánh cười khổ một tiếng.
Tuy có không ít người mắc mấy bệnh nhỏ nhặt không đáng kể gì, cũng không cống hiến cho hắn được bao nhiêu y điểm, nhưng đương nhiên bọn họ vẫn làm hắn tốn không ít thời gian và tinh lực.
"Cũng gần như vậy, dù sao cũng mệt mỏi vô cùng." Trần Khánh nói.
"Lão Vương này, lúc trước tôi đã khuyên anh ta đừng có đi, xương cốt toàn thân rệu rã cả rồi làm sao có thể giày vò được nữa? Giờ mới được một ngày đã có cảm giác suy sụp rồi. Hà hà tí nữa anh ta đến đây, kiểu gì tôi cũng phải trêu chọc vài câu mới được." Dịch Đại Bưu cười nói.
"Anh ta cũng có nỗi khổ riêng mà. Đám bạn bè trước kia đều có chút tiếng tăm, hoặc là đại diện cho y dược, bản thân trị giá tới mấy triệu tệ, hoặc là chủ nhiệm viện trưởng, muốn tiền có tiền, muốn địa vị có địa vị. Nhưng anh ta thì sao? Đến tuổi này rồi vẫn còn là một bác sĩ trung y nho nhỏ, hơn nữa có vẻ như ông bà già bên vợ của anh ta không nể nang gì lão Vương lắm, luôn lấy anh ta ra so sánh với ông anh rể cả trong này. Loại chuyện này … đúng là trong lòng khó tránh khỏi có chút không thoải mái." Sở Diêu Quyền nói.
"Ủa? Vậy vì sao cho tới bây giờ tôi vẫn chưa thấy anh ta có ý định rời khỏi Hán Y Đường? Tôi còn nhớ ở thời điểm tôi đến nơi này, anh ta đã làm ở đây rồi, tính toán một chút, có vẻ như lão Vương đã gắn bó với Hán Y Đường tới hai mươi năm rồi cũng nên." Dịch Đại Bưu tỏ vẻ kỳ quái nói.
"Thì không tiếp tục làm được ở mấy chỗ khác đó. Đừng nhìn lão Vương lúc nào cũng bày ra vẻ mặt nhã nhặn, một khi anh ta nổi nóng lên, tính tình cũng rất đáng sợ đấy. Thời lão Vương còn trẻ, anh ta đã trải qua đào tạo ở học viện chính quy đó, sau khi tốt nghiệp cũng từng đến bệnh viện đi làm. Haizz… chắc tất cả mọi người đều hiểu bệnh viện ở thời điểm kia như thế nào, chỉ cần kê đơn mà người bệnh uống vào sẽ không xảy ra vấn đề, thì… bọn họ kê được bao nhiêu sẽ kê bấy nhiêu. Lão Vương lại là người vô cùng ngay thẳng, chưa bao giờ kê đơn nhiều hơn quy định, khiến cho chủ nhiệm bọn họ vô cùng tức tối, gần như cứ nhìn thấy anh ta một lần là mắng một lần. Lão Vương sao có thể nhẫn nhịn được? Sau khi bị mắng hai lần, lập tức bùng nổ tại chỗ, đánh cho chủ nhiệm một trận. Từ lần đó, anh ta lập tức bị bệnh viện sa thải, nhiều lần quay vòng mới đến đến Hán Y Đường chúng ta." Sở Diêu Quyền nói.
Móa nó chứ!
Trần Khánh trợn tròn mắt!
Hắn thực sự không ngờ Vương Xuân Lam còn có một đoạn lịch sử “Oai hùng” đến thế.
Nói thật, đúng là hắn rất khó để tưởng tượng ra dáng vẻ Vương Xuân Lam táo bạo đánh người.
Bởi vì từ lúc Trần Khánh bắt đầu biết chú ý đến người bên ngoài thì Vương Xuân Lam trong ấn tượng của hắn luôn bày ra vẻ mặt tươi cười, chưa bao giờ tức giận với người khác.
Không nghĩ tới… ông ấy lại có lúc bị người mắng hai lần, liền trực tiếp ra tay ẩu đả.
Trâu bò thật!
"Phỏng chừng lão Vương cũng đi vài bệnh viện khác rồi nhưng đều không chịu nổi loại không khí như vậy, cho nên mới bỏ chạy tới chỗ chúng ta. Chắc là vậy rồi." Dịch Đại Bưu nói.
"Chuyện này tôi cũng không biết, về chuyện trước kia của anh ta, tôi cũng chỉ biết đến đó mà thôi. Những chuyện khác anh ta chẳng bao giờ kể cho người khác nghe, chỉ có thể nói rằng, đúng là ở thời đại ấy, những người có y đức không sao lăn lộn được, trừ phi y thuật của bản thân anh đủ lợi hại, có thể đánh vỡ quy tắc. Tựa như Lý Hỏa lão tiên sinh kia vậy, người ta trị liệu cho người bệnh bị suy tim nghiêm trọng, kê một cái đơn thuốc nhưng bệnh viện không dám phê chẩn, kiểu gì cũng phải để Lý Hỏa lão tiên sinh ký tên, chịu trách nhiệm này, mới chấp thuận cho ông ấy cứu người, kết quả là người ta nói cái gì? Chữ tôi ký, cứu người quan trọng hơn!" Sở Diêu Quyền cười nói.
"A, nói đến cũng cảm thấy thật khôi hài, bệnh viện cứu người lại muốn người ta ký tên vào, trong khi trung y chúng ta cứu người lại muốn bác sĩ ký tên, quả thực hoang đường!" Dịch Đại Bưu oán giận cực kỳ.
"Đúng vậy đó, Thật quá hoang đường!" Sở Diêu Quyền cũng rất không thích loại hành vi này.
Trần Khánh đứng một bên phát dược, lặng lẽ nghe bọn họ nói chuyện phiếm.
Trần Khánh cũng tỏ vẻ hiểu được nỗi bức xúc của bọn họ.
Suy cho cùng, hoàn cảnh của trung y hai mươi năm về trước thực sự ác liệt hơn hiện tại quá nhiều.
Rất nhiều các bác sĩ trung y khi làm nghề, đều phải hình dung bằng cụm từ “mang theo còng tay xiềng chân khám chữa bệnh”.
Lời nói này tuyệt không khoa trương!
Nhưng ở hiện tại, tình cảnh của trung y đã tốt hơn không ít rồi, nhất là vài năm trở lại đây, sau khi được quốc gia coi trọng, tương lai của trung y đã khác biệt rất lớn so với trước kia.
Nhất là kế hoạch cho trung y dược tiến vào giáo trình trung tiểu học, tuy tác dụng thực tế không được bao nhiêu, nhưng tín hiệu này lại cho thấy quốc gia đã bắt đầu chú trọng đến vấn đề bồi dưỡng nhân tài trung y tương lai rồi.
Trần Khánh tin tưởng, có lực ảnh hưởng từ quốc gia, trung y sẽ có nhiều đất dụng võ hơn!