Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 255 - Chương 255 - Kết Quả Đàm Phán!!!

Chương 255 - Kết Quả Đàm Phán!!!
Chương 255 - Kết Quả Đàm Phán!!!

"Không cần phải để ý đến hắn, kế hoạch của chúng ta không thay đổi, cứ để mặc hắn chừng hai ngày đi, chờ đến lúc đi làm lại giữ thái độ làm qua loa cho xong, tùy ý phối hợp… Không cần biết mọi người định làm như thế nào, chỉ cần kiên trì một nguyên tắc, đó là không ủng hộ, cũng không phản đối, không kiên quyết đối kháng, cũng không dễ dàng phối hợp. Tôi không tin Trần Khánh này chỉ mang theo hai, ba người lại có thể làm cho khoa nội một thực sự thay đổi hoàn toàn!" Uông Duẫn hừ lạnh một tiếng nói.

Cái gì gọi là tiểu quỷ khó chơi?

Đây chính là tiểu quỷ khó chơi!

Cũng giống như khi ngươi đang tự mình xem bệnh cho người khác, nhưng hộp châm trong phòng mạch không đủ, ngươi gọi người hỗ trợ lấy một chút, kết quả là người này mở miệng vâng vâng dạ dạ, nhưng hơn mười phút sau cũng không thấy bóng người.

Chờ đến thời điểm ngươi phải tự mình chạy tới lấy, thì đối phương lại ngượng ngùng theo sát ngươi nói rằng bỗng nhiên mình có việc bận nên quên khuấy đi mất, rồi rối rít xin lỗi ngươi.

Một lần hai lần như vậy, về tình còn có thể tha thứ, nhưng nhiều lần vẫn như vậy, thì tuyệt đối là cố ý rồi. Có điều… ngươi lại không biết phải nói đối phương như thế nào, dù sao cũng có câu đưa tay không đánh khuôn mặt tươi cười mà...

Chuyện này gây nên một tệ hại, đó là kể cả khi ngươi là chủ nhiệm, thì đụng đến bất cứ chuyện gì, ngươi cũng phải trực tiếp tham gia.

Bởi vì có người bên cạnh hay không cũng vậy thôi!

Hiện tại đám người Uông Duẫn đang ôm trong lòng loại tư tưởng như thế đó.

Dù sao Trần Khánh làm chủ nhiệm cũng không cho bọn họ tọa chẩn, hơn nữa, mỗi tháng chỉ phát tiền lương cơ bản, đã vậy bọn họ lập tức lười biếng không chịu làm việc tử tế.

Bọn họ không xung đột trực diện với hắn, nhưng sau lưng lén lút chơi hắn một vố, hắn còn có thể làm được gì?

Đợi cho đến khi doanh thu của khoa sụt giảm nghiêm trọng, lãnh đạo bên trên gây khó dễ, sẽ có người đến xử lý mấy vấn đề này thôi.

Loại người như thế cũng rất ghê tởm, ngươi nói đối phương không muốn đi làm, thì ngày này đối phương cũng đến, ngươi nói đối phương đã đến thì làm việc đi, lại chẳng nhìn thấy đối phương làm việc gì cả.

Nói trắng ra, đám người Uông Duẫn đang hi vọng bọn họ có thể thông qua phương thức này làm cho tự bản thân Trần Khánh biết khó mà lui, bởi vì tới cuối cùng, doanh thu sụt giảm cũng chỉ là kết quả bất đắc dĩ mà thôi.

À, còn người bệnh không biết đi khám ở đâu ư?

Cái này mà gọi là vấn đề sao? Phủ Giang Hạ này đâu chỉ có duy nhất một nhà trung y viện?

"Uông ca, vậy là ngày mai chúng ta lại đi làm ư?" Khang Tuyền nói.

"Ừm, nhưng phải nhớ kỹ, thao thác đúng mực, thái độ chỉn chu, tuyệt đối không thể cho bọn họ bắt được nhược điểm, cậu đã hiểu chưa?" Uông Duẫn nói.

"Lăn lộn bình thường thôi mà, tôi hiểu." Khang Tuyền nói.

Uông Duẫn cúp điện thoại, nét mặt cũng lập tức âm trầm xuống.

Lúc này, thái độ của gã cũng không còn thoải mái tự nhiên như lúc trò chuyện cùng Khang Tuyền.

Một lát sau, Uông Duẫn lại cầm lấy di động bấm một dãy số khác.

"Alo?"

"Viện trưởng Tiếu, anh đã điều tra được mục đích chân chính của Khổng Học Quân khi đến viện chúng ta chưa? Rốt cuộc chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Uông Duẫn hỏi.

"Ai ~ chuyện này khó mà nói được." Tiếu Tuấn Minh thở ra một hơi.

"Có tình huống ư?" Uông Duẫn nhướng mày hỏi.

"Hẳn là cậu cũng biết tin tức giáo trình về trung y tại trung, tiểu học đã được bên trên xét duyệt và lấy phủ Giang Hạ chúng ta làm nơi thí điểm?" Tiếu Tuấn Minh không vội trả lời, ngược lại lập tức mở miệng nói một câu.

"Đương nhiên là tôi có biết chuyện này." Uông Duẫn vừa mở miệng trả lời đã lập tức hiểu ra vấn đề: "Tiếu viện trưởng, ý của anh là… mục đích Khổng Học Quân đi đến nơi này chính là … làm thật rồi?"

"Chuẩn bị tâm lý cho tốt đi, Tiểu Uông. Viện trưởng Khổng đã cùng mấy phó viện trưởng đàm phán xong xuôi rồi, chỉ cần trong vòng một tháng này, lượng tiếp chẩn của khoa nội một có thể duy trì ở mức một phần ba bình thường là đủ, doanh thu bao nhiêu cũng không thành vấn đề, đến lúc đó, bọn họ sẽ bắt đầu vững bước mở rộng đến những khoa khác. Nếu bác sĩ trung y không đủ, bọn họ sẽ dứt khoát đi mời những vị lão trung y từ dân gian trở lại. Một khi chuyện này thực sự xảy ra thì những bác sĩ không có khả năng xem bệnh như các cậu, chỉ có duy nhất hai lựa chọn, hoặc là theo học, hoặc là điều tạm đến bệnh viện khác." Tiếu Tuấn Minh nói.

Chuyện này... Là vì sao chứ?

Trong đầu Uông Duẫn lập tức ong ong như sấm đánh giữa trời quang, cả người đều cứng đờ tại chỗ, tư duy lập tức trở nên trống rỗng.

Chỉ cần lượng tiếp chẩn đạt tới một phần ba, không cần biết doanh thu được bao nhiêu...

Chẳng phải điều này có nghĩa là hết thảy những gì bọn họ đang làm chỉ như những thằng hề nhảy nhót?

Không đúng, tất cả còn chưa khẳng định được.

Nếu khoa nội một chỉ có hai, ba bác sĩ tọa chẩn, thì lượng tiếp chẩn cũng rất khó đạt tới một phần ba trước kia.

Một là thiếu người, hai là bác sĩ trung y xem bệnh rất chậm, chỉ riêng hai điều này thôi cũng có thể đoán trước được là Trần Khánh không có khả năng đạt tiêu chuẩn rồi.

Không đúng, lỡ như Khổng Học Quân lại tìm thêm mấy bác sĩ trung y khác thì sao?

"Tiếu viện trưởng, nói vậy trong khoảng thời gian này, khoa nội một còn có thể gia tăng bác sĩ trung y hay không?" Uông Duẫn hỏi.

"Chuyện này ư? Khẳng định là không, có mấy phó viện trưởng đã phản đối chuyện này rồi, bọn họ muốn gia tăng độ khó. Tới cuối cùng, hai bên cùng nhường nhau một bước, mới thống nhất được kết quả mà tôi vừa nói với cậu đó." Tiếu Tuấn Minh nói.

Cả thân phận của Khổng Học Quân lẫn kế hoạch giáo trình trung y dược chuẩn bị tiến vào trung tiểu học phủ lại lấy Giang Hạ làm nơi thí điểm, đều đã đủ để nói lên một điều rằng, trung y viện Giang Hạ phải có thay đổi.

Nếu không, bên trong trung y viện lớn nhất thuộc một thành phố đang được quốc gia trọng điểm chú ý đến kế hoạch phổ cập trung y dược vào giáo dục lại toàn là bác sĩ tây y, khám chữa bệnh theo hình thức tây y, chẳng phải đã đánh thẳng vào mặt lãnh đạo cấp trên rồi?

Đương nhiên, tại địa phương vẫn luôn tồn tại một vài nhóm bè lũ ngoan cố, hi vọng cố thủ được lợi ích của phe phái mình… Chính vì vậy, Khổng Học Quân cũng cần làm ra một chút nhượng bộ.

Cho nên, áp lực này … sẽ tự nhiên mà rơi lên vai Trần Khánh.

Bình Luận (0)
Comment