Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 254 - Chương 254 - Ai Cho Hắn Loại Tự Tin Này?

Chương 254 - Ai Cho Hắn Loại Tự Tin Này?
Chương 254 - Ai Cho Hắn Loại Tự Tin Này?

Là tâm hoả của Trần Khánh, đương nhiên nó sẽ biết được hết thảy mọi tư duy của Trần Khánh.

Cho nên, tâm hoả rất rõ ràng chuyện Trần Khánh ở lại trung y viện bên kia tuyệt không phải ngày một ngày hai là kết thúc được.

Trần Khánh vừa chuẩn bị bữa ăn, vừa trả lời tâm hỏa: "Ngươi muốn thay đổi như thế nào?"

Tâm hoả nói: "Trước khi ngươi rời khỏi trung y viện, không được thử dược nữa."

Trần Khánh cười nói: "Chẳng lẽ khi ta trở về Hán Y Đường cũng không được?"

Tâm hoả nói: "Đương nhiên là không được, ngươi cho rằng tiêu hao thần có thể khôi phục lại dễ dàng như vậy sao? Nếu để ngươi thử nghiệm thuốc, khẳng định là ngươi sẽ không dừng lại được, mà trong đầu sẽ một mực cân nhắc, đắn đo tới nó, thế thì làm sao có thể khôi phục được thần. Đúng rồi, ngày mai cũng không cho ngươi học tập!"

Trần Khánh cười khổ: "Không đến mức ấy chứ? Ngươi quên rồi hả, thời điểm ta học tập cũng chính là thời điểm ta thả lỏng, chẳng lẽ ngươi không biết xem sách thuốc là một loại hưởng thụ của ta?"

Tâm hoả tạm dừng một chút, nói: "Nếu vậy, ngươi cũng chỉ có thể học nửa ngày thôi, nửa ngày khác phải tạm ngừng để tâm thần khôi phục!"

Trần Khánh thấy tâm hoả đã chịu thỏa hiệp, cũng nhoẻn miệng cười: "Được rồi, ta sẽ nghe lời ngươi!"

Tâm hoả ngạo kiêu ngạo nói: "Hừ, nếu không bởi vì mấy đứa đám tỳ thổ vẫn một mực khuyên ta, ta mới không thèm nhắc nhở ngươi đâu, dù sao thân thể cũng là của ngươi, không quý trọng thì tất cả đừng sống nữa!"

Phế kim nói: "Ta không khuyên nha."

Can mộc nói: "Ách... Kỳ thật ta cũng không có."

Thận thủy nói: "Thiên địa còn không thể dài lâu, huống chi là người? Sinh tử đều do trời định sẵn, cần gì phải khuyên?"

Tâm hoả giận dữ quát: "Các ngươi đều cút đo cho ta! !"

Tỳ thổ nói: "Tâm hoả tâm hoả, ta ủng hộ ngươi, nhưng mà khuyên thì… hình như ta cũng chưa nói. Thật sự, có thể ngươi nhớ lầm rồi."

Tâm hoả giận không thể kiềm chế nổi nữa: "Ngươi cũng cút đi cho ta! !"

"..."

Ha ha ha.

Trong phòng bếp, tiếng cười của một mình Trần Khánh đột ngột vang lên, có vẻ hơi ngốc nghếch...

"Cái gì! ?"

"Cậu vừa nói thằng nhóc kia chẳng những không loạn, còn trực tiếp tọa chẩn, xử lý mọi chuyện đâu vào đấy?" Uông Duẫn cầm di động, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Là bác sĩ có thâm niên kinh nghiệm nhiều nhất của khoa nội một, uy vọng của gã trong phòng cũng gần với hai vị chủ nhiệm, cho nên gã chính là người khởi xướng lần tập thể "Bãi công" này.

Uông Duẫn cứ cho rằng trải qua một ngày bãi công, hẳn là Trần Khánh sẽ rơi vào tình trạng sứt đầu mẻ trán ngay trong ngày đầu tiên đi làm thôi. Nói cho cùng, nếu khoa nội một không có bác sĩ tọa chẩn, người bệnh đến đây không tìm thấy chỗ xem bệnh, khẳng định sẽ gây chuyện.

Nếu đối phương gặp phải một người nào đó tính tình không tốt, vậy kế hoạch của gã cũng càng thêm hoàn mỹ.

Nhưng kết quả lại rơi vào tình huống mà gã hoàn toàn không nghĩ tới, bởi vì bệnh viện bên kia chẳng những không có bất cứ một người bệnh gây chuyện nào, ngược lại Trần Khánh kia còn có thể an an ổn ổn mà tọa chẩn tại chỗ.

Một người trẻ mới hai mươi mấy tuổi lại có loại định lực này?

Chẳng lẽ hắn có bản lãnh thật sự?

Bỗng nhiên trong lòng Uông Duẫn lại có chút không nắm chắc.

"Uông ca, rốt cuộc chúng ta như vậy làm có được hay không? Tôi có cảm giác hiệu quả của kế hoạch này không quá lớn, lỡ như chúng ta làm loạn đến mức với đắc tội viện trưởng mới kia, chúng ta thực sự có trái cây ngon mà ăn không?" Khang Tuyền nói.

Uông Duẫn nhíu mày hỏi lại: "Vậy cậu muốn bị người ta ép phải học trung y ư? Trước không nói đến chuyện trung y có được hay không, kể cả khi cậu muốn học, cậu nghĩ rằng mình có thể học được hay không? Thứ đồ chơi kia quá phức tạp, học từ lúc còn nhỏ xíu còn không nhất định có thể xuất sư, thì cậu với tôi, ở cái tuổi này… làm sao có thể? Hơn nữa, cứ cho là chúng ta học xong rồi đi, thế thì đã làm sao? Chưa nói đến dùng trung y xem bệnh vô cùng chậm chạp, đã thế còn mệt mỏi vô cùng, hơn nữa, trong viện chúng ta kê thuốc Đông y đâu có được trích thêm phần trăm, một khi cải cách này được thực thi, cậu có thể vượt qua được đám người trẻ tuổi kia không?"

Uông Duẫn nói cũng đúng hiện thực.

Nhóm bác sĩ bọn họ đã ba, bốn mươi tuổi đầu rồi, đã quen chữa bệnh với hình thức tây y mười mấy năm nay, xem bệnh ngoại trừ chụp X-quang, kê thuốc, hầu như không có học bất cứ thủ đoạn nào khác.

Một khi bảo bọn họ dùng phương thức của trung y để xem bệnh, thế chẳng khác nào trực tiếp bịt kín đôi mắt của bọn họ, thế thì còn xem cái bệnh gì nữa?

Tổng kết xuống dưới, chính là sau khi cải cách, tiền đã ít lại bận rộn hơn nhiều.

Như thế thì ai sẽ muốn đây?

Cho nên, bọn họ chỉ có thể chống lại mà thôi!

"Nói là nói như vậy, nhưng ở thời điểm hiện tại... Moá nó, Uông ca, anh mau nhìn tin nhắn trong nhóm đi, Tiết Thích Kiệt của khoa nội hai mới mở miệng xin lãnh đạo, cho hắn tạm điều đến khoa nội một hỗ trợ tọa chẩn!" Khang Tuyền đang cầm điện thoại nói chuyện, vừa vặn lại nghe được âm thanh nhắc nhở của Wechat, cũng tiện tay mở giao diện Wechat lên, ai biết đâu vừa mở lên nhìn lướt qua một cái, trong nháy mắt, tâm trạng lập tức gợn sóng, không bình tĩnh.

Uông Duẫn nghe vậy cũng lập tức mở Wechat ra, ấn vào nhóm chat vừa được lập nên chỉ có hơn hai mươi thành viên cùng trao đổi.

Quả nhiên, đúng là trong nhóm có người vừa phát tin tức này, hơn nữa xem ra đây chính là sự thật, bởi vì trong nhóm còn có người đăng lên ảnh chụp Tiết Thích Kiệt đi vào phòng khám bệnh của khoa nội một.

"Uông ca, không phải chủ nhiệm Tiết đang bắt đầu chọn bên rồi chứ?" Khang Tuyền nói.

Uông Duẫn dừng lại một chút, không nói chuyện.

Hơn nữa, câu này còn cần phải hỏi nữa sao?

Tại thời điểm mấu chốt như thế này, đối phương lại xin điều đến khoa nội một, không phải đã chọn đứng ở bên kia thì là cái gì

Nhưng Tiết Thích Kiệt làm một bác sĩ trung y, đối phương chọn đứng bên phía viện trưởng mới cũng không đáng ngạc nhiên, ít nhất là Uông Duẫn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn về chuyện này.

Uông Duẫn chỉ hơi tò mò một chút, vì sao Tiết Thích Kiệt lại đưa ra lựa chọn nhanh như vậy, chẳng lẽ đối phương cũng cho rằng cải cách lần này sẽ thành công ư?

Ai cho Tiết Thích Kiệt kia loại tự tin này?

Bình Luận (0)
Comment