Sau khi không ngừng có tri thức xuất hiện, dung hợp cùng sở học của Trần Khánh, trong đầu hắn lập tức xuất hiện một cái nhìn hoàn toàn mới về vọng chẩn.
Nếu nói lúc trước hắn cần phải nhìn khí sắc của một người bệnh, mới có thể trực tiếp chẩn đoán bệnh, nhưng tỷ lệ chính xác chỉ đạt chừng 60%, thì hiện tại tỷ lệ đã đạt gần đến 90% rồi.
Hơn nữa có năm vận sáu khí của năm nay gia tăng vào, xác suất này còn có thể tăng lên một chút.
Nói cách khác, nếu không phải những căn bệnh đặc biệt phức tạp, gần như Trần Khánh chỉ cần nhìn khí sắc của người bệnh, là có thể trực tiếp tiến hành chẩn đoán bệnh và bắt tay vào trị liệu được rồi.
Ở trong quá trình này, kể cả khi chẩn đoán bệnh xuất hiện vấn đề, thì ở thời điểm hạ châm thứ nhất, hắn cũng có thể thông qua đối thoại của ngũ tạng, để điều chỉnh phương án trị liệu của mình, bất cứ lúc nào.
Vọng chẩn tăng lên chắc chắn sẽ đẩy nhanh tốc độ tọa chẩn của Trần Khánh.
Sách sách sách!
Nụ cười lập tức xuất hiện trên mặt Trần Khánh, niềm vui không thể giấu giếm được!
Quá nhanh!
Chỉ gần một ngày trôi qua, Trần Khánh đã gia tăng vọng chẩn từ Đăng Đường Nhập Thất lên tới Lô Hỏa Thuần Thanh, thậm chí chỉ kém hơn hai ngàn điểm nữa, là hạng mục này có thể nâng lên một cấp bậc mới.
Tốc độ này nhanh hơn ở Hán Y Đường rất nhiều!
Nếu mỗi ngày đều có thể làm như vậy, chẳng phải thời khắc hắn nâng cao toàn bộ tứ chẩn lên đến mãn cấp Đăng Phong Tạo Cực, cũng chẳng quá xa ư?
Đến lúc đó, có lẽ thiết chẩn của hắn lại có cơ hội tiếp tục rảo bước tiến thêm một bậc!
Nghĩ như vậy, trong lòng Trần Khánh đầy rạo rực, ngập tràn mong đợi!
Nhưng… nói thật, nếu bảo hắn cứ tiếp tục làm như vậy, đúng là thân thể hắn có chút không chịu đựng nổi.
Nếu ngày nào cũng tọa chẩn không chịu nghỉ ngơi như vậy, phỏng chừng không qua được một tháng, thân thể Trần Khánh sẽ mắc một chút bệnh tật.
Bệnh tật nhỏ nào đó thì không sao, hắn chỉ sợ ngũ tạng kháng nghị.
Nếu mấy đứa chúng nó không để ý tới hắn, khẳng định là thí nghiệm thuốc không thể tiến hành được nữa.
Hô ~
Trần Khánh xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, sau khi thoáng khôi phục lại một chút, hắn lập tức cầm lấy ngân châm đâm xuống huyệt Bách Hội, huyệt Thái Dương, huyệt Phong Trì của mình, mỗi nơi đều đâm một châm.
Ba huyệt vị này có công hiệu nâng cao tinh thần, làm tư duy tỉnh táo, giảm bớt mệt nhọc.
Sau khi châm xong, Trần Khánh lập tức cảm thấy cái đầu của mình nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nhưng ngay thời điểm đó, gần như cùng một lúc, âm thanh rít gào đầy tức giận đã vang lên.
"Ta muốn kháng nghị! Kháng nghị! ! !"
Vừa nghe được âm thanh này, Trần Khánh đã biết chủ nhân của nó là ai rồi.
Xem ra nỗi băn khoăn của hắn là đúng!
"Tâm hoả, ngươi muốn làm gì vậy?"
Tâm hoả cả giận nói: "Ta muốn làm gì sao? Vì sao hôm nay ngươi lại khám cho nhiều người bệnh như vậy? Một ngày trôi qua, ta đã phải xử lý bao nhiêu việc ngươi có biết hay không? Người bình thường chỉ cần suy nghĩ một ngày thôi cũng đã thấy mỏi mệt rồi, còn ngươi thì sao? Ở thời điểm chẩn đoán bệnh tình, còn phải phân tích bệnh trạng, mô phỏng huyệt vị phối hợp, đã thế lúc trị liệu còn phải không ngừng chú ý đến cảm giác từ châm thứ truyền ra, thậm chí trong lúc ngươi làm những chuyện này, ngươi lại còn muốn kết nối cùng ngũ tạng của người khác… Hết thảy những chuyện này, không phải đều cần ta đến vận hàng hay sao? Ngươi có biết làm như vậy ta sẽ mệt chết hay không?"
Trần Khánh ôm trán, tựa người vào sô pha, nói: "Nếu ta đã nhận việc này thì đương nhiên phải làm cho tốt nha, bằng không chẳng phải đã không xứng đáng với chức trách, với công việc của ta rồi sao? Hơn nữa, nhìn thấy vẻ mặt người bệnh khôi phục, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy vui vẻ? Mệt mỏi thì mệt mỏi một chút, nhưng mệt cũng xứng đáng nha!"
Có vẻ như tâm hoả vừa bày ra dáng vẻ giương nanh múa vuốt: "Cứ cho là thế đi, ngươi cần phải làm đến mức quên cả ăn cơm ư? Tới buổi chiều rồi, ta vẫn một mực gửi tín hiệu cảnh báo cho ngươi, ngay chính ngươi cũng cảm thấy tư duy trong đầu hỗn loạn, tốc độ tự hỏi giảm xuống, nhưng mà ngươi làm gì? Ngươi phớt lờ ta, ngươi lại dám phớt lờ ta! !"
Trần Khánh vội vàng giải thích: "Thực xin lỗi nha, lúc ấy ta chỉ nghĩ rằng mình có thể chịu đựng được, dù sao cũng sắp tan tầm rồi."
Tâm hoả vẫn gắt lên, có vẻ như tức giận chưa tiêu: "Kẻ lừa đảo, ngươi đã nói mình sẽ dưỡng sinh, thế loại hành vi này chính là dưỡng sinh hả? Hả?"
Trần Khánh cười khổ nói: "Chẳng phải ban ngày ta vẫn chăm chỉ rèn luyện đó sao? Chỉ mệt mỏi một ngày thôi mà, ngươi cũng không đến mức quá khó chịu chứ?"
Tâm hoả hừ hừ nói: "Quá lao người không thọ, đạo lý này mà ngươi cũng không hiểu ư? Đừng để đến ngày nào đó mầm bệnh còn chưa kịp xử lý chúng ta, ngươi lại xử lý chúng ta trước, đến lúc đó, tất cả mọi người đừng hòng sống nữa, hừ! !"
Trần Khánh cười nói: "Các ngươi chính là hậu thuẫn kiên cường của ta mà, làm sao ta có thể làm như vậy được? Cứ yên tâm đi, sau này ta nhất định sẽ chú ý, không cần phải lo lắng cho ta đâu!"
Tâm hoả không vui nói: "Ai thèm lo lắng cho ngươi? Ta lo lắng cho chúng ta thôi. Hôm nay ngoại trừ điểm tâm, ngươi còn chưa ăn một thứ gì hết, chẳng lẽ ngươi không biết tỳ thổ nó cần đồ ăn để vận hoá khí huyết sao?"
Tỳ thổ lập tức phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy."
Tâm hoả tiếp tục chỉ trích: "Giữa trưa không ăn coi như xong, ta coi như ngươi đã làm việc mà quên thời gian, nhưng lúc này đã sắp đến tám giờ rồi, nếu còn không ăn bữa tối, để khí huyết thiếu như vậy, chúng ta lấy cái gì tới vận chuyển?"
Tỳ thổ lại nhảy ra: " Đúng vậy, đúng vậy."
Trần Khánh bất đắc dĩ cười: "Chỉ là… hơi mệt một chút nên ta nằm xíu thôi. Ta ăn, ngay bây giờ, ta sẽ ăn."
Nói xong, Trần Khánh mnag theo cây châm vẫn còn trên đỉnh đầu, lấy chút nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh ra ngoài, sau đó đi vào phòng bếp bắt đầu chuẩn bị cơm chiều cho chính mình.
Dù đã cảm nhận được Trần Khánh đang hành động, tâm hoả vẫn tiếp tục chất vấn tuyệt đối không thuận theo không buông tha.
"Chúng ta đã thương lượng xong rồi, hiện tại ước định giữa ngươi và nhóm chúng ta nhất định phải sửa, ít nhất là trước khi ngươi rời khỏi cái trung y viện gì gì kia, nội dung ước định phải thay đổi."