Lý Kim Phong nghe được câu trả lời của Trần Khánh, coi như đã hiểu được vì sao Trần Khánh còn trẻ tuổi lại lợi hại như vậy rồi!
Chỉ sợ trình độ của bậc bề trên kia tuyệt đối không tầm thường.
Bên trong phòng mạch, Trần Khánh cùng với Lý Kim Phong và Trang Lượng đang câu được câu không trò chuyện. Trong lúc ấy, cũng có vài người bệnh đến đây, nhưng tất cả bọn họ đều mắc bệnh khá nhẹ, Trần Khánh chỉ dùng châm thứ châm vài ba cái là giải quyết xong rồi.
Loại thủ đoạn châm đến bệnh trừ này, Lý Kim Phong đã nhìn đến sáng rực, đến khát khao.
Gã muốn học! ! !
Nhưng Lý Kim Phong cũng hiểu được, nếu cơ sở không vững chắc, dù Trần Khánh trực tiếp dạy, chưa chắc gã đã có thể học được.
Cho nên, Lý Kim Phong cũng cố nén sự tò mò của chính mình, để cẩn thận lý giải một chút tri thức Trần Khánh giảng giải cho gã trong quá trình chẩn đoán bện.
Cơ hội này rất khó được.
Bởi vì từ quãng thời gian thực tập một năm tại trung y viện, mãi cho đến tháng năm năm nay sau khi được chuyển chính thức, gã vẫn không có lấy bất cứ cơ hội nào để chân chính cùng tọa chẩn với bác sĩ trung y.
Một phần vì trong phòng có rất nhiều việc vặt vãnh, còn hai là vì bên trong khoa nội một cũng chỉ có duy nhất một vị bác sĩ trung y là Kim Vinh Hỉ.
Tuy bản thân bác sĩ Kim cũng nguyện ý dẫn người cùng tọa chẩn, nhưng vận khí của Lý Kim Phong không được tốt lắm, thời điểm gã bước vào phòng, vừa vặn vì một người bệnh mà đắc tội với chủ nhiệm Nguyên của khoa nội một, cho nên, một vị bác sĩ trung y duy nhất trong phòng như bác sĩ Kim sẽ không nghiêng về phía gã.
Có thể nói những thứ Lý Kim Phong học được trong hai ngày này, còn nhiều hơn những gì gã học được trong hơn một năm vừa qua
Rất nhanh, hơn một giờ đã trôi qua, rốt cục Điền Dũng Tuyền cũng đưa được cha của mình lên phòng mạch.
Một khắc khi Điền Cường Quốc nhìn thấy Trần Khánh, lão tỏ ra vô cùng kích động.
"Bác, bác sĩ Trần... Tạ ơn..."
Trần Khánh nghe vậy, lập tức đứng lên cười cười đi đến trước mặt lão gia tử: "Chờ sau khi ông hoàn toàn khỏi rồi lại cảm ơn cháu cũng không muộn. Nào, ông lại đâu đi, để cháu quan sát tình huống xem sao."
Điền Cường Quốc đã rất quen thuộc với quy trình xem bệnh của bác sĩ trung y, bởi vậy vừa nghe Trần Khánh nói những lời này, lão lập tức đưa cổ tay mình tới.
Sau khi Trần Khánh tiếp xúc bụng ngón tay vào ba vị trí thốn quan xích trên cổ tay Điền Cường Quốc, chỉ trong nháy mắt, ý thức của hắn đã bước vào không gian ngũ tạng.
"Các vị, cảm giác thế nào rồi?" Ngay khi giọng nói của Trần Khánh vang lên, nhóm ngũ tạng lập tức hoan hô sôi nổi.
"Bác sĩ đến đây rồi!"
"Bác sĩ, hãy tiếp tục trị liệu đi nha, hiện tại tình hình của ta tốt hơn trước kia nhiều lắm!"
"Đúng vậy đúng vậy, nhất định phải tiếp tục trị liệu nha, ta cũng có cảm giác quá trình vận hoá của mình dễ dàng hơn trước kia rất nhiều, trước kia thật là… khó chịu!"
"..."
Chỉ dựa vào nội dung lời nói cũng có thể phán đoán được rằng, đúng là trạng thái của nhóm ngũ tạng đã có khác biệt rất lớn so với trước kia.
Tuy giữa ngũ tạng vẫn chưa đạt tới trạng thái hoàn toàn cân bằng, nhưng chúng cũng không còn tổn thương quá mức nghiêm trọng như trước nữa.
Hơn nữa, loại tình huống này vẫn còn đang liên tục chuyển biến tốt đẹp.
"Tâm hoả đâu? Ngươi còn cảm thấy nghẹn đến hoảng nữa không?" Trần Khánh hỏi.
"Cũng tàm tạm rồi. Ông ấy đã có thể mở miệng nói chuyện, trong lòng cũng không nghẹn lại nữa. Mấy ngày nay, ông ấy ăn uống cũng không tồi. Loại thuốc kia của ngươi thật sự lợi hại, đã trợ giúp cho mấy đứa chúng ta khôi phục rất nhiều. Không tồi, ngươi làm bác sĩ rất tốt đó!" Tâm hoả lập tức khích lệ nói.
"Ngoại trừ đơn thuốc, mấy ngày này sau khi châm cứu xoa bóp phụ trợ trị liệu kết thúc, các ngươi có cảm thấy thân thể này phát sinh biến hóa hay không?" Trần Khánh hỏi tiếp.
Biến hóa ư?
"Gân mạch của ông ấy trở nên mềm mại hơn một chút có được tính là biến hóa hay không?" Bỗng nhiên can mộc mở miệng hỏi.
! ! ! ?
Trong óc Trần Khánh chấn động!
Gân mạch trở nên mềm mại hơn sao?
Đó là một tín hiệu rất quan trọng.
Bởi vì can chủ gân, gân hoạt động dựa vào can huyết tẩm bổ.
Nghĩa là khi một người can huyết không đủ, thì sẽ mất đi khả năng thấm ướt, làm mềm gân mạch, lập tức gây nên tình trạng gân mạch căng thẳng, cứng rắn, tứ chi chết lặng, bất lợi cho hoạt động duỗi ra, gập lại.
Ví dụ như trên tay có máu, chúng ta mới có sức nắm, mà sức nắm lớn hay nhỏ lại do gân mạch quản lý.
Can huyết sung túc, gân mạch được bồi dưỡng, sẽ co giãn mười phần, như vậy khí lực cũng lớn hơn.
Can huyết không đủ, gân mạch xơ cứng, đương nhiên khí lực sẽ nhỏ đi rồi.
Mặt khác, dựa vào tình trạng móng tay, móng chân của chúng ta có hồng hào, cứng cỏi hay không, cũng có thể phán đoán ra can huyết của bản thân đủ hay không đủ,
Nếu móng tay khô khốc, mềm mỏng, có đường thẳng đứng, hoặc lõm xuống biến dạng… đây đều là dấu hiệu cho thấy can mộc đang nói cho ngươi biết rằng, cần phải dưỡng can, đừng giày vò nó nữa.
Cho nên, gân mạch trở nên mềm mại có nghĩa là can huyết đang đi nuôi dưỡng gân mạch.
Phải biết rằng, gân mạch chi dưới của Điền Cường Quốc đã sớm trở nên cứng đờ rất nhiều năm vì thiếu máu, hiện tại can mộc lại nói cho Trần Khánh biết rằng, gân mạch của ông ấy trở nên mềm mại hơn một chút.
Tình trạng này… chính là đang muốn nói cho Trần Khánh biết rằng, rốt cục thì những thủ đoạn trị liệu kia của hắn đã cho thấy hiệu quả rồi!
Trên chiếc giường nhỏ bên trong phòng mạch số bốn, toàn thân Điền Cường Quốc đang có tới mười mấy cái ngân châm đâm sâu xuống.
Từ sau khi biết được phương hướng trị liệu của mình không có vấn đề, sự tin tưởng trong lòng Trần Khánh cũng tăng lên gấp bội.
Đồng thời, ở trong quá trình trị liệu, Trần Khánh cũng phát hiện thêm một điểm khác biệt, đó là doanh khí trong cơ thể Điền Cường Quốc đã mạnh hơn lúc trước không ít.
Phải biết rằng, trong cơ thể con người có bốn loại khí, phân biệt là nguyên khí, tông khí, doanh khí cùng vệ khí.
Nguyên khí cũng chính là khí tiên thiên, từ tinh khí tiên thiên vận hoá mà sinh. Nó là nguyên động lực để mỗi một công năng trong thân thể hoạt động. Nó vận hành từ dưới lên trên, từng bước tan ra trong lồng ngực, sau đó tồn trữ lại ở thận.
Đương nhiên, nguyên khí cũng không phải cứ mãi mãi cuồn cuộn không ngừng, mà cần phải thông qua tỳ vị vận hoá và thủy cốc tinh vi dưỡng dục, mới có thể liên tục sinh ra.