Tông khí lại là khí hậu thiên, từ tỳ vị vận hoá sinh ra, sau khi kết hợp cùng tinh khí của thủy cốc cùng với thanh khí của thiên nhiên, nó sẽ tích tụ dưới rốn tại đan điền. Loại khí này phân bố từ trên xuống dưới, cuối cùng là tồn trữ tại phế.
Doanh khí là loại khí di chuyển bên trong kinh mạch, có thể hoá sinh thành huyết dịch, cũng có thể thúc đẩy huyết dịch vận chuyển, tồn trữ trong mạch.
Vệ khí là loại khí đi bên ngoài kinh mạch, trải rộng toàn thân, bên ngoài đi tới làn da, bên trong chạy vào ngũ tạng lục phủ, tác dụng chủ yếu là chống đỡ ngoại tà.
Bốn loại khí này tổ hợp lại, đó là chính khí mà chúng ta thường nói đến.
Mà bình thường, chính khí không đủ cũng do nhiều phương diện tạo thành.
Có người chính khí không đủ bởi vì nguyên khí thiếu, cũng có người là do doanh vệ mất cân đối, vân vân...
Lấy ví dụ như Điền Cường Quốc, nếu chỉ nhìn từ góc độ chính khí, thì trên cơ bản, tình huống của lão là nguyên khí đại thương, doanh khí không đủ.
Trong《 Hoàng Đế Nội Kinh 》 Linh Xu · Doanh Vệ Sinh Hội Thiên có nhắc tới: "Trung tiêu cũng đi từ phần trung của dạ dày, sau đó xuất ra ở dưới thượng tiêu. Đây là nơi nhận khí, nó thải ra chất cặn bã, chưng cất tân dịch, hóa cái tinh vi. Sau đó, lên trên rót vào phế mạch để rồi hóa thành huyết nhằm phục vụ cho quá trình nuôi dưỡng thân thể, thật không có gì qúy hơn. Cho nên chỉ có nó mới có thể vận hành trong kinh mạch, được đặt tên là doanh khí."
Nói cách khác, trong bốn loại khí thuộc cơ thể con người, doanh khí chính là khí của dinh dưỡng.
Nếu thiếu doanh khí, huyết dịch không nhận được tẩm bổ, đồng thời tốc độ vận chuyển cũng sẽ trở nên chậm chạp hơn, và loại tình trạng ấy lại tạo thành một loạt vấn đề phía sau.
Ví dụ như lượng huyết cung cấp cho các loại cơ quan nội tạng không đủ vân vân...
Cho nên, khi một người xảy ra vấn đề, muốn điều trị cũng không phải đơn giản như trong tưởng tượng.
Bởi vậy mới nói, doanh khí cũng có công lao rất lớn trong chuyện gân mạch của Điền Cường Quốc trở nên mềm mại.
Suy cho cùng, nếu can huyết không được điều dưỡng thì làm sao gân mạch có thể khôi phục trở lại?
Mà điều dưỡng can huyết dựa vào cái gì?
Đương nhiên là doanh khí!
Đúng là không thể bỏ qua quá trình trị liệu của Trần Khánh, nếu không phải bệnh tình có chuyển biến tốt đẹp, tâm trạng của Điền Cường Quốc cũng không thể thoải mái hơn chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy được.
Và đương nhiên những hoạt động bồi bổ cơ thể như ăn cơm chẳng hạn, cũng không thể trở nên tích cực như hiện tại rồi.
Chỉ có ăn ngon, ngủ ngon, tâm trạng cũng tốt, công năng tỳ vị mới có thể khôi phục nhanh chóng, năng lực vận hành cũng có thể từng bước tăng lên.
Mà điểm khác biệt giữa doanh khí và tông khí chính là, nơi phát ra của nó và quá trình tỳ vị vận hoá thủy cốc tinh vi không cần kết hợp với thanh khí của thiên nhiên.
Cho nên, chỉ cần ăn uống tốt, tiêu hóa sẽ không thành vấn đề, doanh khí có thể chậm rãi khôi phục lại.
Nói cách khác, Điền Cường Quốc có thể khôi phục nhanh như vậy, chính vì cả bản thân lão lẫn Trần Khánh, hai bên cùng nhau phối hợp.
Mà đây chính là trạng thái bình thường khi một người bệnh được bác sĩ trung y trị liệu.
Bởi vì cho tới bây giờ, bất cứ loại bệnh tật nào trên thế gian này cũng không phải do bác sĩ tới tiêu diệt, mà là sau khi công năng của ngũ tạng lục phủ trong cơ thể người bệnh khôi phục, chúng nó sẽ tự mình xử lý.
Nửa giờ sau, Trần Khánh đã rút xong tất cả ngân châm rồi.
"Được rồi, lão gia tử à, quá trình trị liệu hôm nay đã chấm dứt, chờ đến ngày kia, ông lại đến đây nhé. Về sau này, hầu như mỗi tuần chỉ có ba, bốn ngày, cháu có mặt tại Hán Y Đường, ông nhớ kỹ thời gian là được, để đỡ phải đi qua mà không gặp được người." Trần Khánh cười nói.
"Được." Điền Dũng Tuyền không hỏi thêm, ông ấy sợ Trần Khánh có việc riêng gì mới phải vắng mặt, mà bản thân ông ấy, nhiều nhất chỉ là người nhà của bệnh nhân thôi, hỏi nhiều quá lỡ như Trần Khánh không tiện trả lời thì sao?
Hơn nữa hỏi như vậy cũng không quá lịch sự.
Rất nhanh, Điền Dũng Tuyền đã mặc xong quần áo cho cha của mình, sau đó lên tiếng chào hỏi Trần Khánh một câu, đã đẩy xe lăn đưa cha mình rời khỏi Hán Y Đường rồi.
Lại nói, vừa rồi Lý Kim Phong cũng nhìn chằm chằm, không thèm chớp mắt vào quá trình trị liệu của Trần Khánh.
Nhưng nói thật là gã hoàn toàn xem không hiểu!
Dù Trần Khánh rất nhiệt tình, vừa trị liệu vừa giảng giải, nhưng Lý Kim Phong vẫn chưa thể hiểu hết được, thậm chí bởi vì lượng tin tức quá lớn, khiến cho gã càng nghe, đầu càng mờ mịt, đến cuối cùng Lý Kim Phong chỉ chết lặng mà ghi chép lại, dứt khoát ngừng tự hỏi.
Đương nhiên, Lý Kim Phong cũng hiểu được, đây là một quá trình học tập bình thường.
Bất cứ loại tri thức nào cũng bắt đầu từ giai đoạn nghe như thiên thư (Nghe mà không hiểu gì cả)!
Và nói thật, qua quá trình này, Lý Kim Phong càng có suy nghĩ rằng, tuy gã đã dùng năm năm thời gian để nghiêm túc học tập, nhưng sau năm năm nhìn lại, bỗng nhiên gã lại cảm thấy lượng kiến thức của bản thân còn chưa đủ để giúp mình bước qua bậc cửa, tiến vào trung y.
Loại suy nghĩ này thật sự có chút quá đáng rồi!
Nếu không phải tâm tính của Lý Kim Phong coi như vững vàng, khẳng định là sau đó, gã sẽ bắt đầu hoài nghi, không biết mình có thích hợp để theo học trung y hay không.
Trang Lượng thì ngược lại, bởi vì gã chẳng cần phải hiểu những gì Trần Khánh nóim chỉ cần nhớ kỹ, sau đó lấy ra dùng là xong.
Công việc của Trang Lượng rất đơn giản, đó là kết hợp những lời Trần Khánh nói, cùng với một chút dẫn dắt của bản thân gã, sau đó viết vào tiểu thuyết, lấy đó để phục vụ cho những tình tiết bên trong.
Như thế, cũng tiện để học tập!
Điền Dũng Tuyền đi rồi, vừa vặn đã đến giờ ăn cơm, mà bên trong phòng mạch cũng không còn một người bệnh nào
Trần Khánh liền dẫn hai người bọn họ cùng đến nhà hàng của mẹ mình ăn một bữa cơm.
Ăn xong, ba người đều tách nhau ra, tự đi xử lý việc của mình.
Trần Khánh cũng không trở về Hán Y Đường nữa, mà đi tới khu chung cư nhỏ có chút cũ nát ở phía sau quảng trường Tàng Long.
Giữa trưa thời tiết rất nóng, đi trên đường cái, cũng có thể nhìn thấy không khí bị bốc hơi, tạo thành sóng nhiệt.