Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 263 - Chương 263 - Hắn Cho Rằng Hắn Là Ai Chứ? Cao Nhân Đắc Đạo Sao?

Chương 263 - Hắn Cho Rằng Hắn Là Ai Chứ? Cao Nhân Đắc Đạo Sao?
Chương 263 - Hắn Cho Rằng Hắn Là Ai Chứ? Cao Nhân Đắc Đạo Sao?

Trần Khánh cảm thấy nhiệt độ không khí được biểu hiện trên di động có vấn đề.

Đây không phải 42℃ nha, ít nhất là nhiệt độ trên đường cái phải lên đến 50℃ rồi.

Cũng khó trách, mấy ngày nay trên truyền hình đều đưa tin các nơi có rất nhiều người bị cảm nắng, thậm chí các châu các phủ còn xảy ra thật nhiều hỏa hoạn.

Thứ thời tiết quỷ quái này, không xảy ra chuyện mới là lạ!

"Đạo sĩ thối, có ở nhà không! ?"

Đi vào khu chung cư nhỏ xưa cũ, Trần Khánh tìm được một gian nhà cấp bốn, trước sau đều có vườn rau, lập tức mở miệng hô lớn hai câu.

Không đợi người bên trong lên tiếng trả lời, Trần Khánh đã đi xuống bên dưới mái hiên.

Không còn cách nào khác, giữa buổi trưa nắng nóng như thế này, Trần Khánh cũng không dám đứng lâu ở bên ngoài.

"Đạo sĩ thối?" Trần Khánh đi qua cánh cửa chính hàng năm trời không đóng, rồi vươn đầu nhìn ngó hai bên trái phải.

"Gọi cái gì mà gọi, ta uống rượu đây!" Giọng nói lè nhè như say rượu của Dương Hữu Lâm truyền đến từ trong gian phòng sát phía Tây.

Trần Khánh lập tức đi vào trong phòng, lại nhìn thấy Dương Hữu Lâm đang ngồi bên mép giường, một chân đặt trên giường, vừa đong đưa chân vừa uống rượu, trên bàn bày ba món đồ nhắm, trên TV còn đang chiếu tin tức buổi trưa.

"Rót cho cháu một ly coi." Trần Khánh không chút khách khí, lập tức ngồi xuống bên phải Dương Hữu Lâm.

"Không được, nhà cháu có, dựa vào cái gì mà đến nơi này cướp của ta, không cho!" Dương Hữu Lâm lập tức cầm chén lên, cũng tiện tay tóm lấy vò rượu, để vào trong lòng mình, đồng thời cũng làm một ngụm uống cạn chén rượu chén rượu đã sắp trơ đáy trên bàn

"Keo kiệt, uống một chén thì ông chết sao?" Trần Khánh bất đắc dĩ không biết nên nói gì.

"Có thể đau lòng mà chết đấy." Dương Hữu Lâm nói.

"Được được được, cháu không uống nữa." Trần Khánh khoát tay nói.

Dương Hữu Lâm nghe vậy cũng vẫn không tin, căn bản không có ý định buông vò rượu đang cầm trên tay xuống.

"Cháu đến đây làm gì?" Dương Hữu Lâm hỏi.

"Nhiều lời vô nghĩa, đương nhiên là muốn tìm ông cùng nhau nghiên cứu thảo luận cuốn《 Khí Thể Nguyên Lưu 》 này rồi." Trần Khánh nói.

"Nhóc con, cháu cứ học hiểu được cuốn《 Tân Giáp 》kia lại nói sau, có câu nói là tham thì thâm, ham ăn nhiều, không tiêu được. 《 Khí Thể Nguyên Lưu 》kia là thứ cao nhân biên soạn, sao có thể dễ dàng bị cháu và ta đọc hiểu như vậy được."

Tuy Dương Hữu Lâm cũng rất muốn xem 《 Khí Thể Nguyên Lưu 》, nhưng lại cực kỳ bất mãn với thái độ cái gì cũng muốn học, cái gì cũng muốn biết của Trần Khánh.

Hắn cho rằng hắn là ai chứ, cao nhân đắc đạo sao?

Chỉ cần muốn học là cái gì cũng có thể học được hả! ?

Thứ của đạo môn ta nào có đơn giản như vậy!

"Cũng đúng, vừa vặn cháu xem《 Tân Giáp 》, có một câu không hiểu, ông có thể giải thích cho cháu nghe không?" Trần Khánh hỏi.

"Nói đi." Dương Hữu Lâm nói.

"Chính là câu này, ‘Thất đại tắc đa âm, thai cao tắc đa dương, đa âm tắc quyết, đa dương tắc nuy, thử âm dương bất thích chi hoạn.' " Trần Khánh nói.

"Cháu hiểu nó như thế nào?" Dương Hữu Lâm hỏi.

"Không phải là âm khí trong phòng lớn thì nặng, dương khí trên đài cao thì nặng, âm khí nặng quá sẽ biến lạnh, bàn chân sẽ có bệnh tật, dương khí nặng quá sẽ biến nóng, thân thể sẽ héo rũ." Trần Khánh nói.

"Đúng vậy, cháu hiểu như vậy cũng không sai!" Dương Hữu Lâm kỳ quái nói.

"Cháu có thể hiểu được câu ‘dương khí trên đài cao thì nặng’, nhưng vì sao âm khí trong phòng lớn lại nặng chứ? Còn có, hẳn là những lời này nói về tri thức liên quan đến phong thuỷ, làm sao nó có thể xuất hiện bên trong cuốn sách này?" Trần Khánh hỏi.

Dương Hữu Lâm lập tức lườm Trần Khánh một cái: "Không có tri thức nào lại không bao hàm trí tuệ cả, đạo lý dễ hiểu như vậy mà cháu còn không hiểu được sao? Ta hỏi cháu, hai gian phòng cùng nằm tại phía Bắc, hướng về phía Nam, một lớn một nhỏ, đến khi mặt trời mọc lên, âm khí trong phòng ở nào sẽ tiêu tán nhanh hơn?"

Trần Khánh không cần phải nghĩ ngợi, đã mở miệng nói: "Đương nhiên là cái nhỏ hơn... À! Cháu hiểu rồi, phòng ở lớn, ban đêm âm khí tụ tập nhiều, tới buổi sáng cũng cần càng nhiều ánh mặt trời chiếu rọi vào hơn, còn phòng ở nhở sẽ cần ít ánh mặt trời hơn, đúng không?"

Dương Hữu Lâm hừ lạnh một tiếng: "Coi như cháu còn có chút nhanh trí. Về phần cháu nói vì sao phong thuỷ lại xuất hiện ở bên trong《 Tân Giáp 》, thực hiển nhiên, cháu hoàn toàn không hiểu rõ định nghĩa về phong thuỷ rồi."

"Bản chất của cái gọi là phong thuỷ kia vốn là một môn khí học, khí gặp gió tức tán, khí gặp nước tất ngừng. Nói cách khác, nó vốn là một môn học vấn xu lợi tị hại, khác quá trình nhưng cùng công dụng với đoán mệnh. Lấy ví dụ như, vì sao phòng ở nhất định phải nằm tại phía Bắc, hướng về phía Nam, mới là phòng ở tốt?"

"Đó là bởi vì lãnh thổ của Hoa Hạ nằm tại bắc bán cầu, phần lớn đất liền đều ở vào vĩ độ Bắc, lấy hướng Bắc, trong khi hầu như mặt trời đều từ hướng Đông chếch một chút về hướng Nam mà mọc lên. Tới mùa đông, độ cao của mặt trời hơi thấp đi một chút, khiến cho những căn phòng có cửa sổ hướng Nam, sẽ lấy được càng nhiều thời gian ánh mặt trời chiếu sáng hơn, từ đó mà âm khí trong phòng sẽ được xua tan nhiều nhất. Khi tới mùa hạ, độ cao của mặt trời tăng thêm rất lớn, ánh sáng mặt trời chiếu vào trong phòng cũng ít đi, từ đ có thể cam đoan rằng âm khí trong phòng không có hoàn toàn bị xua tan, vẫn duy trì được một chút cảm giác mát mẻ."

"Ngoại trừ những thứ này, chỗ tốt lớn nhất của phòng ở nằm tại phía Bắc, hướng về phía Nam chính là có thể tránh gió.”

“《Địa Học Chỉ Chính》[1] từng biết thế này: ‘Dương yên ổn vốn không sợ gió, tự nhiên có sự khác nhau về âm dương, hướng nam hướng đông là gió ấm, gió chậm, gọi là gió dương. Hướng tây hướng bắc là gió lạnh, gió hàn, gọi là gió âm, nên có bình phong chắn gió, nếu không sẽ bị gió thổi nhiễm lạnh, gia chủ suy bại, con trai thưa thớt.' "

[1] : Địa Học Chỉ Chính là tác phẩm của Nhà phong thủy học cuối đời Thanh Hà Quang Đình.

"Những lời này có ý là gì, chính là gió Tây Bắc độc nhất, không được để nó thổi qua, một cá nhân bị gió thổi nhiễm bệnh, một gia đình bị gió thổi sẽ khiến cho thế hệ con cháu gặp phải tai ương. Những trí tuệ này đều có liên quan đến tánh mạng con người, biết được nó mới có thể hiểu được quy tắc của thiên địa, sau đó tránh đi. Đây là tu đạo. Cháu cho nó là cái gì! !"

Bình Luận (0)
Comment