Trần Khánh lại bị Dương Hữu Lâm giáo dục một phen.
Nhưng lần giáo dục cũng thực giá trị, ít nhất nó cũng khiến cho Trần Khánh hiểu được phong thuỷ có ý tứ là gì.
Trước kia hắn chưa bao giờ tiếp xúc với học vấn trên phương diện này, xem như lần này Dương Hữu Lâm đã triệt để khai thông một chút tư tưởng cho hắn rồi.
Hóa ra, phong thuỷ cũng giống như đoán mệnh, vốn không phải là mê tín.
Dựa theo lời nói của Dương Hữu Lâm, nó hẳn là kiến trúc học tự nhiên do các vị tổ tiên tổng kết thành.
Nó chính là kết quả của quá trình thông hiểu các loại quy luật của mặt trời, mặt trăng, sau đó dung hợp những quy luật này này vào trong kiến trúc học.
Cuối cùng là thông qua cấu tạo của phòng ốc, xây dựng nên một môn học vấn trợ giúp cho nhân loại tránh né được tai hoạ thiên địa trên trình độ lớn nhất có thể.
Không thể không nói, môn học vấn này bao hàm trí tuệ vô cùng vĩ đại!
So sánh với cái gọi là kiến trúc học hiện đại, lấy cao, lớn làm điểm nhấn, đúng là phong thủy này chứa nhiều nội dung quan trọng hơn.
Suy cho cùng, nhà vốn không dùng để nhìn mà dùng để ở.
Nếu dùng để ở thì càng thoải mái, con người sống bên trong càng khỏe mạnh.
Nhưng dường như con người hiện đại, bao gồm cả Trần Khánh vẫn chưa từng quan tâm đến chuyện nhà ở cũng có liên quan đến sức khỏe bản thân.
Đại khái là hơn trăm năm trước, học thuyết phong thuỷ vừa cổ xưa vừa tràn ngập trí tuệ này đã bị định nghĩa thành phong kiến mê tín, và cho đến tận ngày hôm nay, đó vẫn là nguyên nhân khiến cho nó không được nhiều người chấp nhận.
"Ai, đạo sĩ thối, rốt cuộc là ông yêu thương khoa học kỹ thuật [1] hiện đại đến mức nào mà cháu lại nghe được mấy từ linh tinh như 'Vĩ độ Bắc', ‘Góc cao độ’ từ trong miệng ông có chút khác thường. Chẳng lẽ ở thời điểm ông đọc cổ văn, đều đọc ra mùi vị như vậy?" Trần Khánh trêu chọc một câu.
[1] : nguyên văn 科里科气 – khoa lý khoa khí, từ này thể hiện cho lòng nhiệt tình nghiên cứu khoa học cũng như chăm chỉ lao động và tinh thần cố gắng không ngừng nghỉ của người Hợp Phì, tỉnh An Huy, Trung Quốc.
Dương Hữu Lâm gắp một miếng đồ ăn, uống một hớp rượu, mới mở miệng trả lời: "Ngừng, không phải là khoa học sao? Ai mà không biết đến nó chứ? Nếu thực sự muốn nói đến khoa học gia, thì ở thời điểm trước kia hết thảy những đạo sĩ như chúng ta đều là khoa học gia. Cháu có biết là ai phát hiện ra thuốc nổ không?"
"Tôn Tư Mạc." Trần Khánh lập tức buột miệng nói ra.
Dược Vương chính là một vị đại gia y học cổ đại mà Trần Khánh tương đối bội phục.
"Không hoàn toàn là vậy. Những loại Luyện Đan Thuật mà ông ấy học được, đều là thứ của đạo gia chúng ta. Ngay cả cuốn《 Đan Kinh Nội Phục Lưu Hoàng Pháp》 của ông ấy cũng được tham khảo từ cuốn《 Đan Kinh 》của đạo gia, nếu không làm sao ông ấy có thể phát hiện ra thuốc nổ?" Dương Hữu Lâm nói.
Điều này cũng đúng.
Phải biết rằng ở thời kỳ Hoa Hạ cổ đại, những con người bắt đầu nghiên cứu luyện đan đầu tiên đúng là đạo sĩ.
Dương Hữu Lâm nói như vậy, lại khiến Trần Khánh cảm thán, đúng là những đạo sĩ thời xưa hoàn toàn có thể xưng là khoa học gia thật, ít nhất gọi bọn họ là nhà hóa học cũng không vấn đề gì.
"Khoan đã, không phải ông vừa nói nhầm ư? Thuốc nổ chính là phát minh mà không phải là phát hiện." Trần Khánh lập tức chỉ ra chỗ sai.
Dương Hữu Lâm bĩu môi, nói: "Phát minh? Ha hả, cháu thực sự cho rằng những thứ tồn tại trên đời này đều do con người phát minh ra, mà không phải do thiên địa ban tặng?"
? ? ?
Trần Khánh đưa ánh mắt vô cùng khó hiểu nhìn Dương Hữu Lâm.
Dường như những lời này của lão có chút duy tâm quá mức rồi?
“Nếu nói theo cách nghĩ của ông, chẳng lẽ bốn thứ phát minh thời cổ đại đều là lão thiên gia ban tặng ư?"
"Đúng!"
"Vậy mạng internet, công nghệ cao, còn có các loại nguyên liệu hiếm ở thời hiện đại, cũng do lão thiên gia ban tặng?"
"Đều đúng!"
"Đạo sĩ thối, bản thân ông không tự biết rằng loại nhận thức này có chút thái quá ư?"
"Phát minh sáng tạo chính là kết quả do thiên địa mở ra sau khi quy luật tự nhiên phát triển đến trình độ nhất định, chẳng lẽ cháu cho rằng những nguyên vật liệu mà mấy cái gọi là mạng internet, công nghệ cao của thời hiện đại kia sử dụng không hề tồn tại ở hai ngàn năm trước? Hay là chúng nó vốn luôn tồn tại trong thiên địa từ rất lâu trước đó, chẳng qua chúng ta vẫn chưa từng phát hiện ra chúng mà thôi. Và rồi trong tương lai, chúng nó lại trở thành nguyên vật liệu chủ đạo của thế giới này?"
"..."
"Ở thời điểm cháu tự hỏi một vấn đề gì đó, rồi bỗng nhiên nghĩ thông suốt, thì đó thực sự là bản thân cháu nghĩ thông suốt, mà không phải lão thiên gia cho cháu nghĩ thông suốt ư? Những suy nghĩ của cháu thật sự do chính bản thân cháu chủ đạo ư? Những suy nghĩ sinh ra trong đầu cháu thật sự không phải do quy luật của thiên địa, tự nhiên, vạn vật trói buộc ư? Cháu... hít, nhóc con thối tha, cháu đánh ta làm gì?"
Dương Hữu Lâm mới nói được một nửa, Trần Khánh đã đánh một quyền lên má phải của ông ấy.
"Cháu không có đánh ông nha." Trần Khánh vô tội nói.
"Thúi lắm, cháu nghĩ là ta mù hả?" Dương Hữu Lâm lấy tay ôm mặt, giận dữ quát lên.
"Thật sự, không phải vừa rồi là cháu muốn đánh ông. Thì tại ông vừa nói đó, suy nghĩ của cháu là do lão thiên gia quản lý, vừa rồi lão nhìn ông thấy khó chịu, cho nên mới ra lệnh, bảo cháu cho ông một quyền, cho ông nếm thử một chút cái gọi là mùi vị của quy luật thiên địa!" Trần Khánh nghiêm trang nói.
"Lão đạo ta liều mạng với cháu!" Dương Hữu Lâm tức đến sùi bọt mép.
Trần Khánh cười đùa tí tởn, lập tức đứng dậy, nhảy tránh đi: "Ai, người tu đạo làm sao có thể tùy tiện tức giận? Tâm cảnh của ông còn phải luyện thêm nha!"
Dương Hữu Lâm trực tiếp nhặt một chiếc giày vải dưới mặt đất lên, vẻ mặt dữ tợn nói: "Bản đạo nhân muốn dạy dỗ một tên nhóc con sinh sau đẻ muộn như cháu, đây chính là thay trời hành đạo!"
"Có gan đừng chạy! ! !"
Tại văn phòng bác sĩ khoa nội một, trung y viện Giang Hạ.
Nhóm bác sĩ xin phép nghỉ kia cũng lục tục đi tới làm việc rồi.
"Sớm nha, bác sĩ Khang."
"Sớm nha."
"Bác sĩ Khang, chúng ta thật sự phải tới học trung y của tay họ Vương kia sao?"
"Không phải Uông ca đã nói rồi ư? Chỉ cần chúng ta giả vờ giả vịt một chút là được, còn lại không cần phải xen vào. Cứ làm cho họ Trần kia không thể chịu đựng nổi là được."
"Có phải thầy Uông nhận được tin tức gì đó hay không?"
"Chắc chắn rồi, trước kia thầy Uông vẫn một mực đi theo viện trưởng Tiếu lăn lộn, khẳng định là thầy ấy đã biết được điều gì đó nên mới dặn dò chúng ta như vậy."
"Nếu đã như vậy, cứ làm đi thôi, chẳng có gì phải sợ cả."
"..."