Cố Vũ và Hạ Mẫn đang đứng ngay trong góc văn phòng, sửa sang lại bệnh án.
Hai người bọn họ không có ý định tham dự vào trong mưu đồ của những người kia.
Phải biết rằng, tại thời điểm Kim Vinh Hỉ còn ở nơi này, hai người bọn họ đã không phải người cùng đường với đám Khang Tuyền rồi, lần này hai người hùa theo nhóm bác sĩ kia cùng nhau xin nghỉ phép, cũng vì có chút không nắm rõ tình thế.
"Hạ Mẫn, anh hỏi chủ nhiệm Kim chưa? Hiện tại chúng ta nên làm sao bây giờ? Là theo bọn họ tùy tiện qua loa vài cái, hay là nghiêm túc làm việc?" Cố Vũ nói.
"Chủ nhiệm Kim nói, chúng ta hãy cố gắng hết mức để thân cận với Trần Khánh kia một chút." Hạ Mẫn nói.
Cố Vũ nhíu mày: "Anh ấy có ý gì?"
"Chắc hẳn anh có nghe chuyện ngày hôm qua chủ nhiệm Tiết của khoa nội hai đã chạy đến khoa chúng ta hỗ trợ rồi?" Hạ Mẫn nói.
"Đương nhiên, trong nhóm đều lan truyền tin tức ấy mà. Làm sao vậy? Chẳng lẽ chủ nhiệm Kim biết nguyên nhân?" Cố Vũ tò mò hỏi.
Hạ Mẫn đưa mắt cẩn thận nhìn xung quanh, rồi nhỏ giọng nói: “Đêm qua chủ nhiệm Kim đặc biệt gọi một cú điện thoại cho chủ nhiệm Tiết. Sau đó, anh ấy trực tiếp nói lại với tôi rằng, tuy chủ nhiệm Tiết không có nói rõ vì sao đối phương lại nguyện ý đi trợ giúp Trần Khánh này, nhưng cũng lộ ra cho chủ nhiệm Kim một tin tức vô cùng quan trọng. Đó là Trần Khánh này cực kỳ không đơn giản, nghe nói trình độ của cậu ta đã vượt qua chủ nhiệm Tiết rồi."
Cố Vũ trừng lớn hai mắt, bên trong đầy vẻ kinh ngạc, không sao tin nổi nhìn chằm chằm vào Hạ Mẫn: "Không phải đang nói đùa chứ?"
Hạ Mẫn liếc nhìn Cố Vũ một cái, trực tiếp trả lời bằng một câu hỏi: "Tôi có thể lấy loại chuyện này ra để nói đùa ư?"
Cố Vũ kinh ngạc nói: "Chuyện này… nhưng mà cậu ta cũng chẳng ít hơn chúng ta bao nhiêu tuổi mà? Quá hoang đường! Quá không theo lẽ thường rồi!"
Rõ ràng tất cả mọi người đều cùng tuổi, vì sao trình độ lại chênh lệch lớn đến vậy?
Hạ Mẫn cũng thở ra một hơi, nói: "Đúng vậy, người so với người muốn tức chết người, nhưng mà chủ nhiệm Kim cũng dặn dò tôi rồi, lúc trước xin nghỉ phép là kinh nghiệm của chúng ta còn non lém, bất đắc dĩ phải lựa chọn một bên, nhưng từ hôm nay trở đi, chắc chắn phải đi lại gần hơn với Trần Khánh một chút. Anh ấy phỏng đoán có Trần Khánh ở đây, rất có khả năng, dù đám người kia có làm gì đi chăng nữa, thì quá trình cải cách của viện trưởng mới cũng không bị ngăn cản đâu."
Cố Vũ nghi hoặc hỏi: "Vì sao lại nói vậy? Chẳng lẽ chủ nhiệm Kim thực sự cho rằng Trần Khánh có thể ổn định khoa nội một? Không đúng nha, dù ổn định thì doanh thu cũng không thể tăng lên được, lỡ như tiền lương của mọi người đều không được phát, đến lúc đó, không phải tiếng oán than dậy đất, âm thanh phản đối còn lớn hơn nữa sao?"
Hạ Mẫn lật qua lật lại bệnh án, nói: "Ai mà biết được, dù sao chủ nhiệm Kim cũng nói rằng, việc này chẳng ảnh hưởng gì đến anh ấy cả, nói không chừng sau khi cải cách thành công, chế độ thay đổi, về sau tiền lương của anh ấy còn có thể tăng cao hơn hiện tại, chỉ là bản thân hơi mệt mỏi một chút thôi."
Cố Vũ nhíu mày: "Điều này cũng đúng. Nói vậy, chúng ta cũng nên tính toán sớm hơn một chút đi, lỡ như mọi chuyện đúng như Trần Khánh kia nói, không học được phương pháp chữa trị cảm mạo, thì về sau đừng nghĩ đến chuyện cầm lại tiền lương của chính mình. Hơn nữa, nếu vì chuyện này mà bị sa thải, chẳng phải chúng ta đã xong đời rồi sao?"
Hạ Mẫn vỗ vỗ bả vai Cố Vũ: “Anh và tôi tốt xấu gì cũng làm việc dưới tay chủ nhiệm Kim thời gian dài như vậy, tuy vũ khí không được dùng nhiều, nhưng không phải tất cả mọi thứ đều hoang phế, chỉ cần nghiêm túc học tập, cũng không mất quá nhiều thời gian đâu."
Trước mắt Cố Vũ lập tức sáng ngời: "Anh nói cũng đúng, nếu không hiện tại chúng ta nhanh chóng qua phòng mạch bên kia, tìm vị chủ nhiệm Vương học tập?"
Hạ Mẫn cười nói: "Đi nhanh thôi."
Hai người bọn họ thảo luận xong, cũng không chút do dự, đã xuống lầu đi tới phòng mạch khoa nội một.
Buổi sáng tám giờ, trên hành lang bên ngoài phòng mạch, đã có bệnh nhân xếp hàng, tuy hôm nay khoa nội một có bác sĩ đi làm, nhưng năm phòng mạch bình thường chỉ mở bốn, hơn nữa, tốc độ xem bệnh của bốn phòng mạch đặc biệt chậm chạp.
Có người đi vào ngồi tới nửa giờ, cũng chưa xê dịch. Vị bác sĩ bên trong không ngừng nói đông nói tây với người bệnh, như thể cả hai đang rảnh rỗi không có việc gì làm nên nói chuyện phiếm với nhau vậy.
Nhưng những người bệnh xếp hàng phía sau lại không dám lên tiếng, sợ đắc tội bác sĩ.
Một lúc lâu sau, không ít người thấy đội ngũ bên này chẳng có chút thay đổi gì, đã dứt khoát bỏ thêm một chút tiền, tới phòng mạch chuyên gia.
Tình huống này khiến cho đội ngũ xếp hàng chờ đợi bên ngoài phòng khám bệnh chuyên gia tăng trưởng đến dọa người, nhưng đồng thời, những người bệnh xếp hàng bên ngoài cũng được trông thấy một hiện tượng kỳ lạ.
Đó là những người bước vào phòng khám bệnh chuyên gia kia, đều bước ra bên ngoài đặc biệt nhanh.
Người ở lại lâu nhất là hơn mười phút, nhiều khi chỉ mấy chừng ba, năm phút. Cũng có người vừa xếp hàng cùng bọn họ, mới bước vào bên trong đã nhanh chóng đi ra rồi, như thể đối phương chỉ bước vào hàn huyên hai, ba câu với bác sĩ là vội vàng đi ra ngay vậy.
Nhưng tất cả đều không ngoại lệ, chẳng một ai làm ồn ào, ầm ĩ cả, ngược lại, trên nét mặt của đám người mới bước ra kia, đều lộ ra vẻ vui ghê gớm.
Thật giống như sau khi đi vào bên trong, bệnh tật trong người lập tức được chữa khỏi rồi…
"Ai, lão Mã. Này, chờ một chút, tôi thấy trước lúc anh đi vào còn đau đến nhe răng trợn mắt, vì sao mới đi vào không đến mười phút đã bước ra ngoài này rồi?"
"À, là anh không biết đó thôi. Vị bác sĩ này cực kỳ lợi hại, tôi vừa ngồi xuống, người ta chẳng hỏi han câu gì, đã đi lên cho tôi mấy châm, vậy mà thần kỳ lắm. Vốn dĩ khu vực bên trái bụng của tôi đau không chịu được, ai biết đâu, cậu ấy chỉ đâm cho vài châm xuống, không đến một phút đồng hồ, tôi đã không còn đau nữa, cả người nóng hầm hập, ấm áp vô cùng rồi."
"Anh bị bệnh gì nha?"
"Nói là hàn thấp ứ đọng cái gì đó... Ai nha, tôi cũng nói không rõ. Có vẻ tính nết của vị bác sĩ kia không được tốt lắm, tôi vừa nói hai câu, người ta đã bảo ngừng rồi, nhưng thủ đoạn châm kim lợi hại vô cùng, một chút đã thấy hiệu quả."
"Vậy rốt cuộc đối phương chữa bệnh hay là cắt cơn đau?"
"Chẳng biết, chỉ biết bác sĩ nói là ổn rồi, mà tôi cũng không thấy đau nữa. Ai, cứ như vậy nhé, tôi còn phải trở về đi làm đây. Lần sau chúng ta nói chuyện tiếp."
"..."