Phải biết rằng, đa phần những người đến trung y viện Giang Hạ xem bệnh, đều ở gần nơi đây, bình thường những người bệnh ở xa hơn một chút, đều chạy tới bệnh viện trung tâm, hoặc là bệnh viện khác rồi.
Cho nên chỉ cần đến nơi này xem bệnh, rất có thể sẽ gặp được mấy người quen.
Cùng lúc đó, Hạ Mẫn và Cố Vũ cũng đi tới phòng mạch khoa nội một.
Khi bọn họ nhìn thấy đội ngũ vốn đã xếp hàng bên ngoài phòng khám bệnh bình thường lại dứt khoát chuyển đến xếp hàng bên ngoài phòng khám bệnh chuyên gia, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Đám người Mao Ba kia ghê thật, tôi có cảm giác bên trong phòng khám bệnh này có bọn họ hay không có bọn họ cũng như nhau." Hạ Mẫn vừa trông thấy khu vực bên ngoài phòng khám bệnh bình thường chỉ có ít ỏi vài người bệnh, trong lòng đã hiểu mấy bác sĩ bắt mạch Mao Ba kia giở trò quỷ rồi.
Nếu không, bên ngoài phòng khám bệnh bình thường làm sao chỉ có mỗi ba, năm người ít ỏi như vậy, mà bên ngoài phòng khám bệnh chuyên gia lại có đến năm, sáu mươi người xếp thành hàng dài thế kia?
Trước kia, đây vốn là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra được!
"Trần Khánh này cũng nhịn giỏi ghê nha, nếu loại chuyện này mà rơi xuống đầu tôi, làm sao tôi im miệng cho được? Kiểu gì cũng phải mắng um lên một trận." Cố Vũ chứng kiến tình cảnh này, trong lòng thực sự có chút kính nể Trần Khánh.
Hai người bọn họ cũng không dừng lại thêm nữa, đã lập tức đi tới phòng mạch chuyên gia của Vương Xuân Lam rồi.
Hạ Mẫn đứng bên cạnh đội ngũ, lén nhìn vào bên trong, chợt phát hiện nơi này, ngoại trừ Vương Xuân Lam cũng chỉ có một mình Lý Kim Phong, căn bản không có ai đi tới tìm ông ấy học tập.
Xem xong bên này rồi, hai người bọn họ lại đi tới bên kia của Trần Khánh, ai ngờ đâu vừa nhìn một cái, hai người đã sợ đến ngây người.
Bởi vì bên trong phòng mạch, ngoại trừ Trần Khánh, toàn bộ những người đang đứng xung quanh hắn đều là bệnh nhân.
Có đứng, cũng có nằm, còn có nằm úp sấp, nhưng đều không ngoại lệ, gần như trên người bọn họ đều có châm.
Hai người đưa mắt nhìn nhau... Cừ thật, đây là trực tiếp chẩn đoán bệnh rồi trị liệu tại chỗ nha.
Hình như ở trung y viện, chỉ khoa châm cứu xoa bóp mới có thể làm được như vậy mà thôi.
"Người tiếp theo."
"Bác sĩ Trần."
"Ừm, cổ có vấn đề đúng không?"
"Ai, đúng đúng đúng, có cảm giác như mấy sợi gân trên cổ tôi bị kẹt cứng rồi, hai bên trái phải đều không chuyển nổi, nhưng đi chụp X-quang lại không thành vấn đề, tôi lập tức..."
"Đừng động." Trần Khánh nói xong, đã lấy ra hai cái ngân châm, một châm vào huyệt Thừa Tương, một châm vào huyệt Khúc Cốt.
[ Huyệt Thừa Tương còn được gọi là Quỷ Thị hay Huyền Tương, nằm ở chỗ lõm, chính giữa và dưới môi dưới, trên đường bổ dọc giữa hàm dưới.
Tác dụng: Điều hòa khí Âm Dương thừa nghịch, sơ phòng tà ở các bộ phận răng, mặt và mắt, trị các triệu chứng mặt sưng, đau răng, lợi đau sưng, mặt sưng, chảy nước miếng, tự dưng mất giọng.
Huyệt Khúc Cốt nằm trên chính giữa phần xương mu, dưới huyệt Trung Cực khoảng 1 thốn ( hoặc có thể đo từ rốn xuống 5 thốn).
Tác dụng: chữa trị tiểu tiện khó, bí tiểu, bế kinh, nhiều khí hư, di tinh, liệt dương, tinh hoàn viêm nhiễm, sa tử cung, châm cứu giảm đau do thoát vị, dạ con co không đều, bàng quang viêm…]
Đâm xong, Trần Khánh lập tức mở miệng nói: "Hiện tại, anh xoay thử một chút xem sao."
Người bệnh chậm rãi chuyển động cổ, ơ, xoay được thật rồi, sau đó, gã còn thử đẩy nhanh tốc độ, tiếp tục xoay hai bên trái phải vài cái: "Cái này, được rồi ư?"
Trần Khánh mỉm cười, nhanh chóng rút hai ngân châm ra, bình thản nói: "Ừm, được rồi!"
Người bệnh vẫn không tin, lại xoay cổ vài lần nữa, sau khi xác định được rằng mình thật sự không còn vấn đề gì nữa rồi, lúc này mới mang theo vẻ mặt ngơ ngác, không thể tin nổi, đứng dậy nói lời cảm tạ: "Bác sĩ Trần, cậu đúng là Thần, cám ơn nha!"
Trần Khánh cười nói: "Đừng khách khí, người tiếp theo!"
Cố Vũ và Hạ Mẫn mặt tròn mắt dẹt nhìn đối phương.
Cái này móa nó... Hắn không thèm bắt mạch, đã dám trực tiếp chữa trị cho người ta rồi, nhưng cái điên rồ ở đây là… bệnh của người ta lại được chữa khỏi tại chỗ?
...
"Bác sĩ Trần, là tôi đây, Nghiêm Việt. Hôm trước, cậu có bảo tôi qua bệnh viện tìm cậu châm, nhưng mà ngày hôm qua, khi tôi đến, bác sĩ tọa chẩn lại là vị họ Tiết kia. Anh ta nói với tôi rằng, ngày hôm qua, cậu không tọa chẩn, dặn dò tôi hôm nay hãy tới."
Nghiêm Việt cũng đứng xếp hàng, đến khi tới lượt mình, ông ấy lập tức nói tình huống trước, sợ Trần Khánh khám cho quá nhiều người bệnh rồi không nhớ nổi mình.
Trần Khánh vừa nghe, không khỏi ngớ người rồi liên tục nhận lỗi: "Thật có lỗi, thật có lỗi, hôm trước là ngày đầu tiên cháu đến bệnh viện tọa chẩn, cho nên mới thuận miệng mà nói như vậy. Cháu đã quên ngày hôm qua mình không tọa chẩn, thật sự là ngượng ngùng mà, đã để chú đi một chuyến như vậy!"
Nghiêm Việt cười nói: "Không có việc gì, đây chỉ là vấn đề nhỏ thôi. Vậy bác sĩ Trần, nếu không, cậu lại đâm hai châm cho tôi nhé?"
Trần Khánh cười nói: "Được, mời chú đến bên kia ngồi."
Lời nói vừa rơi xuống, Trần Khánh đã cầm hộp châm lướt qua bàn công tác, đợi cho đến khi Nghiêm Việt cởi áo, nằm ngay ngắn trên chiếc giường nhỏ, hắn cũng bắt đầu rút châm.
Đúng lúc này, Hạ Mẫn và Cố Vũ vẫn một mực đứng ngoài cửa lại đi đến.
"Chủ nhiệm Trần."
"Chủ nhiệm Trần."
Hai người trăm miệng một lời, đồng thanh hô.
Trần Khánh cũng dừng động tác lại, có chút khó hiểu nói: "Hai người là..."
Trí nhớ của Trần Khánh coi như không tồi, tuy chỉ gặp mặt hai người bọn họ một lần, nhưng vẫn còn nhớ rõ đối phương. Hắn biết bọn họ là bác sĩ khoa nội một, đương nhiên, hắn cũng đọc qua danh sách các bác sĩ trong khoa nội một rồi, nhưng tạm thời còn chưa đối chiếu tên tuổi từng người được.
"Hạ Mẫn."
"Cố Vũ."
"À, hai người có việc gì không?" Trần Khánh hỏi.
"Chúng tôi cũng không có chuyện gì, chỉ muốn đến đây học tập chủ nhiệm Trần thôi." Hạ Mẫn cười nói.
Học tập?
Trần Khánh cười cười: "Hai người cũng nhìn thấy tình huống bên này rồi đó, tôi thực sự không có thời gian để dạy bảo hai người đâu, nếu muốn học, cứ đến tìm chủ nhiệm Vương cách vách."
"Ách...Chuyện này..." Hạ Mẫn không biết nên mở miệng như thế nào.
Gã đã nhìn ra trình độ của Trần Khánh rất cao, nhưng nếu nói trắng ra như vậy, chẳng khác nào không nể mặt Vương Xuân Lam.