Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 267 - Chương 267 - Tặng Thêm Một Vú Em!!!

Chương 267 - Tặng Thêm Một Vú Em!!!
Chương 267 - Tặng Thêm Một Vú Em!!!

Trần Khánh với Vương Xuân Lam cùng nhau tới nơi này, chỉ sợ loại nịnh nọt nói hắn lợi hại hơn Vương Xuân Lam ngay trước mặt hắn như vậy, sẽ vỗ thẳng vào đùi ngựa mất thôi.

(Nịnh nọt còn được gọi là vỗ mông ngựa, nếu mà nịnh nọt vỗ nhầm vào đùi ngựa sẽ bị ngựa đá)

Đúng là Hạ Mẫn nói không nên lời.

"Cũng đúng, nếu vậy hai người tìm chỗ ngồi đi." Trần Khánh đã nhìn ra ý tứ của hai người bọn họ, cũng chỉ đơn giản là đồng ý cho hai người bọn họ ở lại.

Suy cho cùng, lúc này đang ở trước mặt nhiều người như vậy, nếu hắn dứt khoát bảo hai người bọn họ rời đi, hoặc ít hoặc nhiều vẫn có chút không quá thích hợp. Hơn nữa, có người nguyện ý đi tới, chuyện này có nghĩa là tiếng nói phản đối hắn đang dần yếu bớt. Đây cũng là chuyện tốt mà.

"Ai, được rồi." Nhận được sự chấp nhận của Trần Khánh, hai người đều kích động vô cùng, lập tức tìm hai cái ghế tới, rồi khôn khéo mà ngồi ở đằng sau bàn công tác của Trần Khánh.

Trần Khánh cười cười, cũng không có tiếp tục nói chuyện cùng hai người bọn họ nữa, mà cực kỳ thành thạo bắt đầu rút châm, đâm một cái vào huyệt vị trên người Nghiêm Việt.

Sau khi châm xuống, Trần Khánh chợt nghe thấy âm thanh “hô xích cáp soa” giống như là đang đùa giỡn của nhóm ngũ tạng trong thân thể Nghiêm Việt.

"Làm nó, làm nó, làm nó, thứ này chạy trốn chậm, cứ dứt khoát tiêu hao chết nó là được. Can mộc, ngươi làm gì thế hả? Đừng nhàn rỗi nhữa. Tỳ thổ, ngươi cũng đừng ngừng lại nha, buổi sáng hắn ăn nhiều như vậy, cần vận hoá nhiều thêm một chút, gia tăng thêm chút dầu đi. Phế kim, tuyên túc nó, không thể cho nó có cơ hội thở dốc được. Đúng, cứ như vậy, thêm chút sức lực là tốt rồi."

"Ai, tâm hoả, có cái gì đó, hình như là món đồ chơi ngân châm gì đó lúc trước kia!"

"Đúng, ta cũng cảm giác được rồi. Thật thoải mái, vừa nãy ta còn không có khí lực, hiện tại bỗng nhiên lại dồi dào sức lực rồi!"

"Là bác sĩ kia, nhất định là bác sĩ kia rồi, hắn lại tới nữa!"

"Ừm, ta có nhìn thấy hắn châm kim."

"Vậy các ngươi còn chờ cái gì nữa? Lên nào, vừa lúc có bác sĩ hỗ trợ, chúng ta cũng phải nhân lúc thứ đồ chơi này bệnh, muốn mệnh nó!"

"..."

Ái chà, chúng nó còn đang đánh nhau kìa?

Nhưng chuyện này cũng đúng, hàn thấp không giống nhiệt tà, món đồ chơi này khó quét sạch hơn nhiều.

Đương nhiên, nhiệt tà thuộc loại công cao tốc độ mau, nhưng máu thiếu, chỉ cần có thể chống chịu được nó, rất nhanh là có thể thu thập được rồi.

Hàn thấp lại khác, lực công kích của thứ này lại chất chồng theo thời gian. Ban đầu, gần như nó không gây nên bất cứ thương tổn gì, nhưng về sau, khi nó đã trưởng thành rồi, lực công kích sẽ mạnh đến dọa người. Hơn nữa, tuy lượng máu không quá dày, lại cần quét rất lâu, nhưng tốc độ của nó rất chậm, hầu hết các trường hợp đều có thể tóm được.

Sau khi Nghiêm Việt được Trần Khánh trị liệu một lần, trên người được bổ sung một chút dương khí, sức chiến đấu của ngũ tạng lục phủ cũng bởi vậy mà được tăng cường thêm một chút.

Hiện giờ, kể cả khi không có Trần Khánh phụ trợ, chúng nó cũng có thể ngày tiếp nối đêm theo sát hàn thấp đánh tiêu hao chiến.

Đương nhiên loại tốc độ này, tương đối chậm chạp.

Hiện tại có quá trình trị liệu của Trần Khánh gia trì, chẳng khác nào hắn đã tặng cho năm đứa chúng nó thêm một vú em [1], không chỉ biết thêm máu, còn thêm công thêm phòng, tăng tốc độ, tóm lại chính là cường hóa trên toàn bộ phương vị.

[1] : nghề nghiệp hỗ trợ trong game, chuyên buff thuộc tính cũng được gọi là vú em.

Đồng thời, ở thời điểm chúng nó tiến công, vú em này còn có thể chỉ huy chúng nó, để đám ngũ tạng này có thể phát huy ra toàn bộ ưu thế của bản thân, khiến cho chúng nó chỉ cần đối phó với hàn thấp, hết thảy mọi thứ còn lại đều không cần chúng nó quan tâm.

Như vậy thì làm sao mầm bệnh còn có thể tiếp tục tác oai tác quái ở trong thân thể Nghiêm Việt nữa?

Nhìn thấy nhóm ngũ tạng đang bận rộn làm việc, Trần Khánh cũng không tiện quấy rầy.

Sau khi hạ châm, hắn dặn dò Nghiêm Việt ngồi ở một bên chờ đợi, còn hắn lại bắt đầu tiếp chẩn người bệnh tiếp theo.

Sau khi trải qua quá trình huấn luyện cao cường độ ở ngày đầu tiên, Trần Khánh cũng dần dần thừa nhận được hình thức tiết tấu tọa chẩn này rồi.

Đương nhiên, đó cũng chỉ vẻn vẹn là thừa nhận trên tâm lý mà thôi.

Mệt thì vẫn mệt như cũ.

"Người tiếp theo."

Trần Khánh cũng không kịp quay về phía trước bàn công tác, cứ trực tiếp đứng ở bên cạnh, để cho người bệnh xếp hàng tiếp theo tiến vào.

Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên bên trong hành lang lại truyền đến vài tiếng hét to.

"Anh có ý gì? Này? Tôi đã sắp xếp một giờ rồi, cũng nhìn anh và anh ta hàn huyên trong này đủ một giờ. suốt cả một tiếng này tôi không hề nói lời nào. Hiện giờ đã đến lượt tôi, tôi còn mang đến đầy đủ kết quả kiểm tra, phim chụp X-quang gì gì đó, thế mà gặp anh, anh thản nhiên buông một câu có quy định không cho xem. Được nha, không xem thì không xem, vậy anh mau khám bệnh cho tôi đi."

"Vì sao lại bảo là tôi chưa khám bệnh cho anh chứ?"

“Anh… con mẹ nó, làm thế là khám bệnh hả? Tất cả mọi người tới nghe một chút đi, bác sĩ này hắn hỏi tôi không thoải mái ở chỗ nào, tôi nói tôi sợ nóng, hắn nói sợ nóng vì sao đang giữa mùa hè còn mặc áo dài tay, tôi nói tôi còn có chút sợ lạnh, hắn lập tức đanh mặt lại, nói là tôi không phải đến đây nói vớ vẩn, bắt bẻ linh tinh. Nhưng những lời tôi nói tuyệt đối đều là sự thật, vậy mà bác sĩ này hắn vẫn không tin, còn nói tôi mắc bệnh thần kinh, sau đó hung hăng thúc giục tôi mau rời đi, tất cả mọi người đến nói một lời công bằng đi. Nói như thế mà nghe được à?"

"Anh có thái độ gì thế hả? Tự anh nghe một chút xem anh vừa nói cái gì, đã sợ lạnh còn sợ nóng, thứ này không phải là bệnh thần kinh thì là cái gì? Loại như anh, có đổi thành ai cũng không chẩn đoán bệnh được, còn trách ngược lại tôi nữa, đúng là nực cười!"

Nhóm bệnh nhân chung quanh vừa nghe, cũng không biết nên đánh giá như thế nào.

Nhưng bác sĩ kia nói cũng có lý nha, làm sao một người lại có thể vừa sợ lạnh vừa sợ nóng được?

Chuyện này thật kỳ quái!

Thoạt nghe… có vẻ đối phương đang cố tình đến bới móc, gây sự rồi.

Bình Luận (0)
Comment