Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 268 - Chương 268 - Không Phải Anh Luôn Muốn Nhàn Hạ Sao? Vậy Tôi Để Cho Anh Nhàn Đủ!!!

Chương 268 - Không Phải Anh Luôn Muốn Nhàn Hạ Sao? Vậy Tôi Để Cho Anh Nhàn Đủ!!!
Chương 268 - Không Phải Anh Luôn Muốn Nhàn Hạ Sao? Vậy Tôi Để Cho Anh Nhàn Đủ!!!

Nhưng thái độ của bác sĩ này cũng rất có vấn đề, dù người bệnh miêu tả không thỏa đáng, cũng không thể trực tiếp đuổi người ta đi như vậy được.

Ngươi có thể nói dễ nghe một chút, ví dụ như, tôi khám không ra, anh có muốn đi bác sĩ khác thử xem hay không, đấy, nói như vậy là được mà, ai lại bảo người ta bệnh thần kinh như thế? Chẳng khác nào đang sỉ nhục người khác.

"Chuyện gì vậy?" Sau khi nghe được tiếng ồn ào, cãi vã bên ngoài, Vương Xuân Lam lập tức từ trong phòng mạch đi ra...

Hành lang bên ngoài phòng khám.

Vương Xuân Lam mang theo vẻ mặt nghiêm túc nhìn hai người đang tranh cãi ầm ĩ bên kia. Ông ấy có ấn tượng với người mặc áo dài trắng đứng ở cửa, đối phương tên là Trương Trung Hậu, là một trong bốn vị bác sĩ trung y biết bắt mạch của khoa nội một.

“Tại sao lại cãi nhau?” Vương Xuân Lam dùng giọng điệu chất vấn đối mặt với Trương Trung Hậu.

Trương Trung Hậu trợn trắng mắt nói: “Cũng không coi là cãi nhau, chỉ là đôi bên nói không được rõ ràng mà thôi. Chủ nhiệm Vương, nếu anh có thể khám bệnh cho anh ta, thì anh khám đi, tôi không quấy rầy nữa.”

Nói xong, Trương Trung Hậu đang muốn trở lại phòng khám.

“Đứng lại.” Vương Xuân Lam nhíu mày nói: “Tôi hỏi anh, lời anh ta nói lúc nãy có phải là sự thật hay không?”

Trương Trung Hậu dừng bước, chợt xoay người nhìn về phía Vương Xuân Lam: “Anh muốn nói cái gì?”

Vương Xuân Lam chăm chú nhìn Trương Trung Hậu: “Tôi đang hỏi anh đó, rốt cuộc những lời anh ta vừa nói, có phải là sự thật hay không? Mau trả lời tôi!”

Trương Trung Hậu cười lạnh một tiếng: “Anh thấy sao? Một hồi nói lạnh, một hồi nói nóng, đây không phải là đang đùa giỡn với tôi sao? Những người đứng đắn ai lại nói mấy lời đùa giỡn này với bác sĩ?”

“Anh…” Địch Minh Hoa vừa cãi nhau cùng Trương Trung Hậu, mới nghe được câu nói này, lập tức muốn phản bác, nhưng Vương Xuân Lam lại ngăn ở trước người gã.

Vương Xuân Lam đè nén lửa giận, thấp giọng nói: “Nói cách khác, anh hoàn toàn không cảm thấy bản thân mình có vấn đề, còn mắng bệnh nhân là mắc bệnh thần kinh? Đúng không?”

Trương Trung Hậu cười nói: “Tôi thừa nhận, có nói lời quá khích một chút, nhưng tôi không sai!”

Vương Xuân Lam giận dữ quát: “Anh là bác sĩ, khi chưa làm rõ tình trạng sức khỏe của bệnh nhân, đã kết luận xằng bậy, cái này mà gọi là không sai sao? Năng lực bản thân không đủ, không nhìn ra người ta mắc bệnh gì, còn chỉ trích bệnh nhân miêu tả không rõ ràng, cái này gọi là không sai sao? Đối xử với bệnh nhân, không có trình độ chuyên môn, mở miệng là mắng người, điều này gọi là không sai sao?”

“Hiện tại, ngay lập tức, lập tức, đi xin lỗi anh ta. Mau!!”

Lý Kim Phong ở phía sau nhìn thấy Vương Xuân Lam tức giận, cũng sợ tới mức đứng ngây người tại chỗ.

Gã tuyệt đối không ngờ, khi vị bác sĩ Vương Xuân Lam luôn luôn cười tủm tỉm này nổi nóng lại khủng bố đến vậy, ánh mắt của đối phương hoàn toàn thay đổi, như muốn ăn thịt Trương Trung Hậu vậy.

Một màn này cũng khiến cho những người khác, kể cả Trương Trung Hậu, đều hoảng sợ.

Trương Trung Hậu cũng có chút kinh ngạc, rõ ràng đây chỉ là một chuyện nhỏ, vì sao Vương Xuân Lam lại nổi giận như thế? Chẳng lẽ ông ấy không nhìn ra người này muốn đến bắt bẻ, gây sự với bọn họ sao?

Chẳng lẽ... Ông ta muốn mượn đề tài này để giết gà dọa khỉ, xử lý gã?

Trương Trung Hậu lập tức trở nên cảnh giác!

Sau đó, gã nghiêm túc nhìn Vương Xuân Lam, khẽ gật đầu nói: “Được, anh là chủ nhiệm, lời anh nói mới tính, tôi xin lỗi là được.”

Nói xong, Trương Trung Hậu lập tức quay sang Địch Minh Hoa, lạnh lùng nói: “Vừa rồi thái độ của tôi không tốt, thực xin lỗi.”

Nghe nói như vậy, cơn tức trong lòng Địch Minh Hoa cũng tiêu tan hơn phân nửa. Nói thật, gã cũng không muốn làm khó bác sĩ, chỉ cảm thấy vừa rồi Trương Trung Hậu này nói năng hơi quá đáng mới làm ầm lên thế thôi. Hiện tại đối phương đã xin lỗi, Địch Minh Hoa cũng không muốn làm lớn chuyện thêm: “Không cần, không cần, tôi cũng chỉ tới khám bệnh mà thôi, quên đi.”

Nhưng có vẻ như Vương Xuân Lam vẫn chưa hài lòng, ông ấy vẫn nghiêm mặt, ánh mắt một mực tập trung vào Trương Trung Hậu: “Nói xin lỗi xong rồi thì đi đi, bắt đầu từ hôm nay, anh không cần phải ngồi ở trong phòng khám nữa. Kể cả những việc khác anh cũng không cần làm, không phải anh luôn muốn nhàn hạ sao, vậy tôi để cho anh nhàn đủ.”

!?

Lông mày Trương Trung Hậu dựng thẳng lên, gã giận dữ trừng mắt nhìn Vương Xuân Lam: “Họ Vương kia, anh có ý gì?”

Vương Xuân Lam nói: “Làm sao? Lời tôi nói còn chưa rõ ràng sao? Nếu anh đã không muốn làm, vậy thì đừng làm nữa. Thế này đã đủ rõ ràng chưa?”

Trương Trung Hậu rít gào nói: “Họ Vương kia, anh chỉ là một bác sĩ được mời từ bên ngoài đến, thì có tư cách gì ra lệnh cho tôi? Nói cho anh biết, tôi có biên chế, anh không đuổi được tôi đâu!”

Vương Xuân Lam hừ lạnh một tiếng: “Ai nói muốn đuổi anh? Anh có biên chế nên tôi không làm gì được anh đúng không? Yên tâm, mức lương cơ bản tuyệt đối sẽ không thiếu, nhưng những tiền khác, một xu anh cũng đừng nghĩ đến chuyện lấy được.”

“Anh...” Trương Trung Hậu phẫn nộ: “Được rồi, anh dám làm thì tôi dám kiến nghị báo cáo anh.”

Vương Xuân Lam nở nụ cười: “Được, anh kiện đi, đến lúc đó bệnh viện bị kiến nghị, tập thể cùng gánh vác chịu trách nhiệm, kỳ sát hạch năm sau không đạt tiêu chuẩn, đương nhiên tiền thưởng cũng bị khấu trừ, tiền lương của mọi người bị giảm bớt. Đến lúc đó, người mà anh đắc tội không phải tôi, mà là toàn bộ nhóm bác sĩ trung y trong bệnh viện đó.”

Mặc dù Vương Xuân Lam chưa từng làm việc trong thể chế hoặc là doanh nghiệp nhà nước, nhưng bên cạnh ông ấy lại có không ít những người bạn làm trong môi trường này.

Mưa dầm thấm đất, đương nhiên ông ấy cũng có chút hiểu biết trên phương diện đó.

Vì sao mấy ngày nay, rõ ràng động tác của Khổng Học Quân lớn như vậy, nhưng vẫn không có ai công khai loại chuyện này ra bên ngoài? Thậm chí lợi ích của vài người trong bệnh viện bị hao tổn, bọn họ cũng không dám vạch trần ra bên ngoài?

Chỉ đơn giản là, nếu vì mấy chuyện nhỏ như thế mà toàn bộ đơn vị phải chịu trách nhiệm, như vậy kết quả của kỳ sát hạch năm sau cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Mà loại chuyện này lại liên quan đến tiền lương của tất cả mọi người.

Bình Luận (0)
Comment