Năm ngoái đã có một bác sĩ thi đậu vào biên chế bên trong bệnh viện trung y, bởi vì trong nhà có việc, đối phương xin nghỉ ba ngày, kết quả là bảy ngày sau mới đến làm việc, lãnh đạo của anh ta trực tiếp bảo anh ta cút đi.
Sau đó, người anh em này tức giận, lập tức chạy đến phòng kiến nghị ngồi, văn phòng kiến nghị lập tức thông báo cho lãnh đạo bệnh viện, cuối cùng vẫn là viện trưởng khuyên can mãi mới khuyên được người anh em nọ trở về.
Vì vậy, đi kiến nghị, chẳng khác nào đang muốn đối nghịch với cả bệnh viện.
Nếu Trương Trung Hậu thật sự làm như vậy, dù hai người Vương Xuân Lan, Trần Khánh bị ép phải rời đi, thì gã ở lại bệnh viện trung y cũng không lăn lộn nổi nữa.
Dù sao bệnh viện trung y đổi tới đổi đi, cũng chỉ có nội khoa tổn thương gân cốt, như khoa châm cứu xoa bóp, khoa chấn thương xương cốt, khoa ngoại, đám người phía sau kia đều đứng xem chuyện vui, bởi lợi ích của bọn họ vốn không bị hao tổn.
Nhưng một khi Trương Trung Hậu thực sự đi kiến nghị, những khoa này sẽ trực tiếp trở mặt ngay.
“Anh... Cố ý, đúng không!?” Trương Trung Hậu hung tợn nhìn Vương Xuân Lam.
Vương Xuân Lam bình tĩnh nhìn gã: “Bản thân là trung y, có thể không có y thuật, nhưng không thể không có y đức, đây là anh tự tìm lấy!”
“Thúi lắm, ngay từ đầu, các anh đã muốn đuổi chúng tôi đi rồi, đây chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi. Hắn, chính hắn, nói đi, có phải hắn là người do các anh mời tới để làm loại chuyện này hay không?” Trương Trung Hậu chỉ vào Địch Minh Hoa, thái độ vô cùng kích động.
Nói bậy nói bạ!
Sắc mặt Vương Xuân Lam cực kỳ khó coi.
Ông ấy thực sự không ngờ được, Trương Trung Hậu này chẳng những không nhận ra sai lầm của mình, ngược lại còn hoài nghi rằng bọn họ cố ý tìm người tới hãm hại gã.
Đúng là hết thuốc chữa rồi!
Địch Minh Hoa ở một bên cũng có chút buồn bực, gã chỉ đến khám bệnh mà thôi, vì sao nói qua nói lại một hồi, chợt biến thành có người nhờ đến nơi này gây rối rồi???
Chuyện gì đã xảy ra với bác sĩ ở cái bệnh viện này vậy?
“Anh vu khống ai đó? Ai nhờ vả? Sao một bác sĩ như anh lại có thể nói chuyện như vậy được?” Địch Minh Hoa không vui nói.
Trương Trung Hậu trừng mắt lên: “Bớt giả bộ lại cho tôi, các anh đều…”
Ngay khi Trương Trung Hậu đang la hét ầm ĩ bên ngoài phòng khám bệnh, bỗng nhiên có một âm thanh truyền từ xa đến: “Trương Trung Hậu, anh lại đây cho tôi!!”
Mọi người nhao nhao quay đầu lại, nhìn về phía người đang tới.
Người hô to kia chính là Hoàng Băng, viện trưởng Hoàng.
Trong nháy mắt, khi Vương Xuân Lam nhìn thấy đối phương, ông ấy cũng lập tức hướng mắt về phía phòng khám của Trần Khánh, quả nhiên đã nhìn thấy Trần Khánh đang đưa mắt về phía mình, trên tay lắc lắc chiếc điện thoại di động.
Ngay từ khi nghe thấy tiếng tranh cãi ầm ĩ ở bên ngoài hành lang, Trần Khánh đã thông báo cho Hoàng Băng rồi.
Loại chuyện này, Trần Khánh cũng lười ra mặt, hơn nữa từ trước đó hắn đã thông báo cho Khổng Học Quân, hy vọng bản thân sẽ có được một hoàn cảnh tọa chẩn sạch sẽ.
Hiện giờ xảy ra loại chuyện này, Trần Khánh biết Hoàng Băng nhất định sẽ cho mình một lời giải thích hoàn mỹ.
Nhìn thấy Hoàng Băng chạy tới, Trương Trung Hậu có chút hoảng hốt, nhưng ngoài miệng vẫn còn biện minh cho c mình.
“Viện trưởng Hoàng, bọn họ hợp tác đến hãm...”
“Câm miệng, còn ngại chưa đủ mất mặt sao? Anh mau cút tới đây!”
“…” Trương Trung Hậu không nói gì nữa, lập tức ngoan ngoãn đi về phía Hoàng Băng.
Hoàng Băng thấy thế, cũng đưa mắt nhìn về phía Vương Xuân Lam và Trần Khánh, cả một đám bệnh nhân đang xếp hàng bên cạnh, vội vàng nặn ra một nụ cười: “Xin lỗi xin lỗi, chất lượng đội ngũ bác sĩ của chúng tôi còn phải nâng cao thêm. Để tôi đi giáo dục lại anh ta. Mọi người cứ làm việc bình thường, làm việc bình thường đi.”
Vương Xuân Lam lập tức phối hợp, đi tới trấn an mọi người: “Không có việc gì, mọi người cứ xếp hàng như thường lệ. Mặt khác, người anh em này, vừa rồi thật xin lỗi, tình huống này của cậu, có thể tôi không thể xử lý được, nếu không cậu đến phòng khám chuyên khoa của chủ nhiệm Trần xem một chút, có lẽ đối phương đủ khả năng giải quyết bệnh trạng của cậu.”
Chủ nhiệm Trần?
Địch Minh Hoa nhìn theo ánh mắt của Vương Xuân Lam, lập tức trông thấy Trần Khánh đứng ở cửa.
“Lại đây đi.” Trần Khánh chợt nhìn về phía các bệnh nhân đang xếp hàng ở phía sau phòng khám của mình, vội vàng mở miệng nói: “Các vị, vừa rồi vị này có xảy ra xung đột với bác sĩ của bệnh viện chúng tôi. Anh ấy vừa xếp hàng hơn một tiếng đồng hồ, lại chịu chút ấm ức. Mọi người có thể giúp tôi một việc hay không, để cho anh ấy chen hàng, nhường vị trí này. Tôi sẽ ưu tiên khám trước cho anh ấy, xem thế nào. Xin cứ yên tâm, tôi sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của mọi người đâu. Mặt khác, vì bồi thường cho mọi người, dù hôm nay mọi người có xếp hàng đến lúc tan tầm, tôi vẫn sẵn sàng phục vụ, được chứ?”
Nghe Trần Khánh nói như vậy, mọi người đều nở nụ cười.
“Chủ nhiệm Trần, cậu mau đưa anh ta đi khám đi. Không có việc gì, chúng tôi chờ được.”
“Đúng vậy, chúng tôi tin tưởng chủ nhiệm Trần.”
“Chủ nhiệm Trần, chúng tôi không có ý kiến.”
“…”
Thấy mọi người ủng hộ mình như vậy, Trần Khánh cũng tương đối vui vẻ.
Rất hiển nhiên, biểu hiện của hắn đã chiếm được lòng tin của những người này.
Địch Minh Hoa chậm rãi đi tới, nhìn thấy tất cả mọi người đều tin tưởng vị chủ nhiệm trẻ tuổi trước mắt này như vậy, trong lòng gã cũng đặc biệt tò mò.
Phải biết rằng, căn bệnh quái dị này của gã đã kéo dài được bảy, tám năm rồi, liệu vị chủ nhiệm trẻ tuổi này có thể chữa được cho gã hay không?
Địch Minh Hoa vừa đi theo Trần Khánh bước vào phòng mạch, đã lập tức sợ đến ngây người.
Bởi vì trong phòng mạch bên này lại chật ních toàn là bệnh nhân, hơn nữa trên người bọn họ đều hoặc ít hoặc nhiều có mấy cái ngân châm.
Chỉ nhìn tình cảnh này thôi, cũng có cảm giác vị chủ nhiệm trẻ tuổi trước mắt gã tuyệt đối không đơn giản!
"Mời anh ngồi!" Trần Khánh nói.
"À, à được được." Địch Minh Hoa nói.
"Vừa rồi anh có nói mình vừa lạnh vừa nóng?" Trần Khánh cười hỏi.
"Thật đó, chủ nhiệm, tôi hoàn toàn không gạt người. Những lời tôi nói đều là sự thật." Địch Minh Hoa đã nóng nảy muốn phát điên rồi.
Phải biết rằng mấy năm qua, gã vẫn một mực bị căn bệnh này tra tấn.