Phải biết rằng, lúc trước, mỗi khi Địch Minh Hoa bước vào bệnh viện, thì ngoại trừ nằm viện chính là đi kiểm tra, nhưng uống thuốc xong căn bản chẳng có lấy một chút tác dụng nào cả, thậm chí có bác sĩ còn đề nghị gã nên đi khoa tinh thần nhìn xem.
Đây là nguyên nhân vì sao khi Địch Minh Hoa vừa nghe thấy Trương Trung Hậu nói gã bị bệnh thần kinh, gã lập tức căm tức, không nhịn được trực tiếp cãi nhau với Trương Trung Hậu.
Cái loại cảm giác, rõ ràng bản thân mình không thoải mái, nhưng khi nói ra ngoài lại không có ai tin tưởng này… quá khó để thừa nhận mà.
Trần Khánh nhìn thấy Địch Minh Hoa đang cố gắng hết sức để chứng minh những gì mình nói là sự thật, lại không khỏi nở nụ cười, bảo: "Có phải vào lúc buổi sáng, anh sẽ có cảm giác bản thân rất lạnh, nhưng sau khi uống miếng nước, hoặc là ăn một chút gì đó, trong người lại lập tức nóng lên, sau đó sẽ đổ mồ hôi, thậm chí có đôi khi, anh còn có thể phát sốt mà chính bản thân mình cũng không sao hiểu nổi?"
Khuôn mặt Địch Minh Hoa lập tức khựng lại, vô cùng kinh ngạc hỏi: "Cậu… cậu làm sao mà cậu biết được? Không đúng, chẳng lẽ cậu tin tưởng lời nói của tôi?"
Trần Khánh cười nói: "Đương nhiên rồi, anh là người bệnh, nếu anh trực tiếp nói ra cảm nhận của mình mà tôi còn không tin tưởng, thì tôi xem bệnh cho anh như thế nào đây? Dựa vào chính mình phán đoán ư? Ha hả."
Trong lòng Địch Minh Hoa lập tức trở nên ấm áp, nếu không phải bản thân cũng có tuổi rồi, gã chỉ hận bản thân không thể cảm động đến rơi nước mắt.
Nhiều năm như vậy, Trần Khánh là bác sĩ đầu tiên nguyện ý tin tưởng cảm giác của bản thân hắn.
"Những lời tôi vừa nói có đúng hay không?" Trần Khánh lại hỏi.
Địch Minh Hoa vội vàng gật đầu, "Đúng, có đôi khi bỗng nhiên tôi lại phát sốt mà không sao hiểu nổi, nhưng ở thời tiết nóng nực như thế này, tôi lại cảm thấy trong người lạnh lẽo."
Trần Khánh cười nói: "Bình thường mà, tại vì trong mấy năm gần đây, phong hàn trong người anh vẫn một mực biểu lộ ra ngoài không có rời đi, ngược lại, trong phế có nhiệt, bởi vậy mới hơi một tí là đổ mồ hôi, mà mồ hôi chảy nhiều, nước bọt cũng mất đi khá là nghiêm trọng, hẳn là bình thường anh cũng sẽ khát nước, luôn muốn uống nước?"
Địch Minh Hoa lập tức cảm động vô cùng, giống như vừa tìm được tri kỷ: "Đúng đúng đúng, mỗi khi đổ mồ hôi là tôi lại muốn uống nước, một ngày uống đến ba, bốn bình vẫn cảm thấy khát vô cùng."
Trần Khánh cười nói: "Nhưng khi anh uống nước ấm sẽ đổ mồ hôi, uống nước lạnh lại cả người run rẩy, cho nên cả ở nhà, lẫn đi ra bên ngoài, anh đều muốn uống nước ấm. Có đúng không?"
Địch Minh Hoa vội vàng phụ họa: "Đúng đúng đúng."
Trần Khánh lại nói: "Quá trưa thì sao, anh có thói quen ngủ trưa hay không?"
Địch Minh Hoa nói: "Có, hơn nữa khi ngủ trưa xong, đến buổi chiều tỉnh dậy, cơ thể tôi lại dễ dàng phát sốt, còn đổ mồ hôi nữa."
Trần Khánh lại hỏi: "Có phải những triệu chứng như vậy thường đi kèm với các đốt ngón tay và cơ bắp toàn thân đau nhức hay không?"
Địch Minh Hoa gật đầu: "Đúng vậy."
Trần Khánh hỏi: "Ăn uống thì sao? Bình thường anh có muốn ăn thứ gì đó hay không?"
Địch Minh Hoa chần chờ một chút, mới nói: "Cũng tàm tạm."
Trần Khánh nói: "Nói cách khác, anh ăn uống không quá tốt, thế đại tiện thì sao? Có phải bình thường khi anh đi cầu sẽ có chút táo bón hay không?"
Địch Minh Hoa lập tức gật gù giống như gà con mổ thóc: "Ừm ừm ừm, thường là ba ngày tôi mới đại tiện một lần."
"..."
Người bệnh trong phòng mạch, cùng với người bệnh đang xếp hàng bên ngoài, đều chú ý đến đoạn hội thoại giữa hai người này, say mê như đang nghe kể chuyện vậy.
Có người bệnh hôm trước đã từng đến nơi này trị liệu, cũng được chứng kiến thủ đoạn của Trần Khánh rồi, bởi vậy, bọn họ đã sớm không còn cảm thấy kỳ quái với y thuật như thần hồ kỳ kỹ của Trần Khánh, nhưng khi nghe hai người ấy nói chuyện với nhau, trong lòng vẫn cảm thấy không sao tin nổi.
Mà những người bệnh vừa mới đến nơi này, lại bày ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Trần Khánh và Địch Minh Hoa.
Trong đám bọn họ, có không ít người đều là lần đầu tiên đến trung y viện này thăm khám, lại nhìn thấy Trần Khánh chẳng làm bất cứ cái gì, cứ mở miệng là nói ra toàn bộ tình huống của Địch Minh Hoa… Nói thật, trong mắt bọn họ, tình cảnh này chẳng khác gì đang xem phim truyền hình cả.
Bởi vì chỉ có trong phim truyền hình, mới tồn tại một vị bác sĩ trung y như vậy mà thôi.
Không bắt mạch, không hỏi han, vừa đi lên đã nói rõ toàn bộ vấn đề của ngươi nằm ở đâu rồi.
Quá mức khoa trương!
Nhất là vừa rồi còn có một bác sĩ trung y nhìn nửa ngày, cuối cùng đưa ra kết luận người ta mắc bệnh thần kinh, vậy mà chỉ cần thay Trần Khánh vào vị trí của đối phương, tình huống lại khác nhau rất lớn.
Xem phản ứng của Địch Minh Hoa, ai cũng có thể khẳng định rằng Trần Khánh tuyệt đối không đoán mò.
"Bệnh này của anh vốn không phức tạp, kỳ thật thân thể vừa lạnh vừa nóng chính là phong hàn thúc biểu [1], rất dễ giải quyết. Để tôi kê cho anh một phương thuốc, sau khi dùng xong lượng của ngày hôm nay, nếu giữa trưa ngày mai, anh cảm thấy mình ăn được nhiều hơn, ngon miệng hơn, có nghĩa là hết bệnh rồi." Trần Khánh vừa nói vừa làm đơn trên máy tính.
[1] : Chứng phong hàn thúc biểu hoặc phong hàn thúc phế là những triệu chứng vì ngoại cảm tà khí phong hàn phế khí bị bỏ lại mà biểu hiện ra. Mỗi khi bị cảm tà khí phong hàn, tà khí vào phế, phế khí không tuyên phát được, thì sinh ra chứng này (Bệnh viêm đường hô hấp trên do cảm cúm).
Ma hoàng, hạnh nhân, quế chi, bạch thược, cam thảo khô, gừng tươi, đại tảo.
Phương thuốc này có tên là Ma Hoàng Quế Chi mỗi bên nửa thang.
Bốn vị dược ma hoàng, quế chi, hạnh nhân, cam thảo khô này thuộc về Ma Hoàng Thang.
Năm vị dược quế chi, bạch thược, cam thảo khô, gừng tươi, đại tảo lại thuộc về Quế Chi Thang.
Sở dĩ Trần Khánh lựa chọn dùng Ma Hoàng Quế Chi mỗi bên nửa thang, chính vì nếu chỉ dùng Ma Hoàng Thang hoặc là Quế Chi Thang, căn bản không giải quyết được chứng phong hàn thúc biểu của Địch Minh Hoa.
Tuy hai loại đơn thuốc này đều là đơn thuốc giải biểu, nhưng đều không đúng với chứng bệnh này.