Đầu tiên, công hiệu chủ yếu của Ma Hoàng Thang là chữa bệnh ác hàn phát sốt, cả đầu lẫn thân đau đớn, không đổ mồ hôi thở gấp, có đổ mồ hôi lại thoát nhiệt, thang thuốc này sẽ giúp khơi thông phế khí, điều hòa trạng thái thở gấp.
Nhưng thông qua vọng chẩn và vấn chẩn, Trần Khánh đã cho ra kết luận, mặc dù Địch Minh Hoa có tình huống ác hàn phát sốt, cả đầu lẫn thân đau đớn, nhưng lại không phải không đổ mồ hôi, thở gấp.
Quế Chi Thang thì sao? Nó chủ yếu trị bệnh đau đầu phát sốt, ác phong đổ mồ hôi, có công hiệu giải cơ phát biểu, điều hòa doanh vệ.
Hiển nhiên, nó cũng không phải thang thuốc hiệu quả để chữa trị căn bệnh của Địch Minh Hoa.
Mà Ma Hoàng Quế Chi mỗi bên nửa thang lại có công hiệu này, vừa có thể đổ mồ hôi giải biểu, vừa có thể điều hòa doanh vệ.
Suy cho cùng, căn bệnh phong hàn thúc biểu này cũng nằm ngay bên trong làn da, cũng chính là trận địa phòng thủ của vệ khí, một trong bốn loại khí của cơ thể con người.
Địch Minh Hoa ăn uống không quá tốt, hiển nhiên cũng bởi vì phong hàn thúc biểu lâu ngày, đã làm tổn thương đến tỳ vị. Tỳ vị gặp phải vấn đề nhỏ, đương nhiên doanh khí sẽ không đủ.
Đồng thời, hơi một tí là đổ mồ hôi, khiến cho tân dịch trên người bị thất thoát quá nhiều, mà phong hàn công biểu, phế chủ da lông, cho nên khi tân dịch trong phế xói mòn quá nhiều, nhiệt bên trong không tản ra ngoài được, loại chuyện này càng khiến tình huống sợ nhiệt khát nước của Địch Minh Hoa trở nên nguy kịch hơn.
Bên trong Ma Hoàng Quế Chi mỗi bên nửa thang…
Quế chi phối hợp cùng bạch thược, có thể làm cho động mạch và tĩnh mạch của người bệnh đồng thời gia tốc, khiến cho mồ hôi nhanh chóng bị bài tiết ra, tán đi biểu hàn (Chứng bệnh biểu hàn).
Ma hoàng phối hợp cùng hạnh nhân, có thể làm cho người bệnh đổ mồ hôi tản đi nhiệt bên trong phế đồng thời còn có thể bổ sung tân dịch xói mòn. Hơn nữa, tác dụng của hạnh nhân còn nhiều hơn thế, có nó ở đây, mồ hôi do ma hoàng tuôn ra ngoài cũng chỉ có mồ hôi bệnh, sẽ không làm tổn thương đến bộ phận phổi của người bệnh.
Mà cam thảo khô, gừng tươi, đại tảo, lại có thể bổ sung tân dịch cho tràng vị, trợ giúp thân thể điều tiết doanh vệ khí, khôi phục công năng phòng ngự, tránh cho phong hàn vừa bị đẩy ra ngoài lại xâm lấn.
Có thể nói, Ma Hoàng Quế Chi mỗi bên nửa thang, gần như đã là phương thuốc hoàn mỹ để xử lý bệnh trạng của Địch Minh Hoa rồi.
Kỳ thật Trần Khánh dùng châm thứ cũng có thể giải biểu tán nhiệt, nhưng Địch Minh Hoa không chỉ cần những điều này, gã còn phải bổ sung nước bọt.
Châm thứ cũng có thể thông qua bổ sung dương khí đến khôi phục công năng tỳ vị, khiến cho người bệnh có thể bổ sung tân dịch vận hoá đồ ăn.
Nhưng hiệu quả còn kém hơn đơn thuốc một chút.
"Nào, đây là đơn thuốc, sau khi trả tiền, anh hãy đi bốc thuốc đi, nhớ kỹ lời tôi nói, nếu đến ngày mai cảm giác mình ăn ngon miệng hơn một cách rõ ràng, thì có nghĩa là bệnh của anh khỏi rồi, đã nhớ chưa?" Trần Khánh dặn nói.
Địch Minh Hoa khó hiểu, hỏi: "Chủ nhiệm Trần, ý của anh là, tôi chỉ cần uống một ngày thuốc thôi?"
"Bệnh của anh nhẹ mà, uống một lần thuốc là đủ rồi." Trần Khánh nói.
Bệnh nhẹ ư?
Địch Minh Hoa nghe mà muốn khóc không ra nước mắt.
Phải biết rằng căn bệnh sợ lạnh sợ nóng này đã giày vò gã tới năm, sáu năm nay rồi.
Chỉ tính riêng các loại kiểm tra, chích và uống thuốc, nằm viện gì đó thôi, kể cả có bảo hiểm y tế mà gã cũng mất đến tám, chín ngàn tệ.
Vậy mà đi đến chỗ của Trần Khánh, hắn lại nói đó là bệnh nhẹ?
Địch Minh Hoa có chút không thể thừa nhận nổi chuyện này.
Nhất là khi gã nhìn thấy Trần Khánh đưa hóa đơn qua trả tiền, bên trên ghi rõ rành mạch con số 15.6 tệ, gã thực sự không thể bình tĩnh nổi nữa rồi.
"Chủ nhiệm Trần, có phải cậu đã viết nhầm số tiền trong này không?" Địch Minh Hoa hỏi.
"Được rồi, giao xong tiền thì nhanh đi, đằng sau anh còn có rất nhiều người đang xếp hàng đó, cho anh chen ngang đã chậm trễ thời gian của người khác rồi, đừng kéo dài thêm nữa." Trần Khánh không muốn nhiều lời vô nghĩa cùng Địch Minh Hoa, đã trực tiếp hạ lệnh trục khách.
Nhưng thái độ của Trần Khánh chẳng làm cho Địch Minh Hoa cảm thấy có chút khó chịu nào, ngược lại trong lòng gã vô cùng ấm áp.
Bỗng nhiên gã lại cảm thấy, chỉ cần bệnh của mình được chữa khỏi, thì kể cả khi bác sĩ chỉ vào mũi mắng gã, gã cũng cam tâm tình nguyện.
Sáu năm, rốt cuộc gã cũng gặp được một vị bác sĩ có thể chữa được bệnh cho mình.
Địch Minh Hoa hồi tưởng toàn bộ quá trình đi tìm bác sĩ chữa bệnh của mình từ trước đến nay, trong lòng cảm khái không sao tả xiết...
“Trương Trung Hậu đúng không? Anh cũng là nhân viên lão làng làm ở bệnh viện trung y hơn mười năm rồi, mà ở thời điểm này, anh lại gây chuyện, không cảm thấy hành động của mình có chút ngu xuẩn hay sao?”
Hoàng Băng vừa nhận được điện thoại của Trần Khánh, đã lập tức chạy tới khoa nội. Sở dĩ đến nhanh như vậy là bởi vì trong lòng ông ấy cũng rất rõ ràng, giai đoạn đầu của cải cách nhất định sẽ phát sinh một loạt phiền toái.
Chỉ là ông ấy thực sự không nghĩ tới, hóa ra người đầu tiên làm con chim đầu đàn này, lại không phải là người trẻ tuổi.
“Viện trưởng Hoàng, chẳng lẽ ông không nhìn ra bọn họ đang bày kế hãm hại tôi sao?” Vẻ mặt Trương Trung Hậu đầy phẫn nộ.
“Hãm hại gì?” Hoàng Băng hỏi.
Trương Trung Hậu lần lượt kể lại sự việc cho Hoàng Băng nghe.
Hoàng Băng nghe xong, chợt rơi vào im lặng một hồi.
Ông ấy không phải bác sĩ trung y, cho nên cũng không rõ người vừa sợ lạnh vừa sợ nóng kia rốt cuộc là tình huống gì.
Nhưng Hoàng Băng cảm thấy, Trần Khánh không có khả năng đi nhờ người làm mấy chuyện này đâu. Nhất định là trong này có hiểu lầm gì đó rồi.
Kết quả là… Hoàng Băng dứt khoát lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Tiết Thích Kiệt.
“Alo?”
“Chủ nhiệm Tiết, tôi hỏi anh một chuyện, anh nói xem một người có khả năng xuất hiện tình huống vừa sợ lạnh vừa sợ nóng không?”
“Có nha, giống như thời tiết này, nếu mồ hôi chảy quá nhiều, sau đó lại tắm nước lạnh rồi vào phòng điều hòa, rất có khả năng xuất hiện triệu chứng ngoại cảm phong hàn, mà một trong những triệu chứng của bệnh trạng ngoại cảm phong hàn chính là vừa sợ lạnh vừa sợ nóng. Sao vậy viện trưởng Hoàng? Là anh, hay là người thân thích bạn bè của anh bị bệnh rồi?”
“Ha ha ha, không có không có, tôi chỉ tò mò hỏi một chút thôi. Vậy được rồi, không làm phiền anh nữa, anh đi làm việc đi.”