Hoàng Băng cúp điện thoại, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Trương Trung Hậu.
Có Tiết Thích Kiệt giải thích, xem như Hoàng Băng đã hiểu, đây căn bản không phải là chuyện nhờ vả người đến làm trò gì đó, mà là Trương Trung Hậu căn bản không nhìn ra rốt cuộc người ta đang mắc bệnh gì, sau đó lại dùng ý thức chủ quan nói rằng người ta bị bệnh tâm thần.
Nói thật, nếu ông ấy là bệnh nhân kia, gặp phải loại bác sĩ này cũng sẽ tức giận.
Cho nên, có nói thế nào chăng nữa thì người sai vẫn là Trương Trung Hậu.
“Vừa rồi anh nói, Vương Xuân Lam bảo anh không cần phải làm việc gì nữa, đúng không?”
“Đúng, nhưng mà bọn họ chỉ là hai nhân viên được mời từ bên ngoài đến, không có trong biên chế, dựa vào cái gì mà khoa tay múa chân với chúng tôi?” Trương Trung Hậu nói.
“Vậy cứ làm theo lời anh ta nói đi, tôi còn có một cuộc họp.” Hoàng Băng nói xong, đã xoay người muốn rời đi.
Trương Trung Hậu vốn cho rằng Hoàng Băng muốn làm chỗ dựa cho mình, nhưng Hoàng Băng vừa chuyển đề tài, lại trực tiếp nói gã phải nghe theo sự sắp xếp của Vương Xuân Lam kia.
Điều này khiến gã vô cùng sợ hãi.
Trương Trung Hậu vội vàng ngăn Hoàng Băng lại: “Viện trưởng Hoàng, chẳng lẽ anh sự sợ bọn họ sao?”
Hoàng Băng lạnh lùng nói: “Anh phải hiểu rõ, chuyện này là anh sai trước, dù Vương Xuân Lam chỉ là một nhân viên mời đến từ bên ngoài, nhưng hiện tại anh ta đang là phó chủ nhiệm khoa nội, có quyền sắp xếp công tác cho anh.”
Trương Trung Hậu nói: “Tôi thì sai cái gì?”
Hoàng Băng chất vấn: “Anh có mắng chửi người không?”
Trương Trung Hậu nghẹn lời: “Tôi...”
Hoàng Băng nói tiếp: “Tôi mặc kệ người kia có phải được nhờ vả đến làm trò hay không, tóm lại anh mắng người là anh không đúng. Trương Trung Hậu, đừng cảm thấy có biên chế là có thể làm gì thì làm ở bệnh viện này. Bọn họ không thể đuổi anh, nhưng hoàn toàn có thể làm cho anh không lấy được một đồng tiền nào.”
Sắc mặt Trương Trung Hậu cực kỳ khó coi, gã cắn chặt răng, chậm rãi mở miệng: “Viện trưởng Hoàng, chỉ lần này thôi, anh có thể giúp tôi được không? Thật đó, chỉ một làn này thôi.”
Hoàng Băng lắc đầu: “Anh cũng biết rồi đấy, Trần Khánh kia là người của viện trưởng Khổng, tôi cũng chỉ phối hợp một chút mà thôi. Anh lại thẳng thừng đắc tội với cậu ấy ở thời điểm mấu chốt này, không phải rõ ràng là làm cho viện trưởng Khổng bên kia khó chịu sao? Tôi chỉ là phó viện trưởng, không có quá nhiều quyền hành, nhưng nếu anh thật sự muốn xoay chuyển cục diện, tôi có thể chỉ cho anh một con đường sáng.”
Trương Trung Hậu vội vàng nói: “Anh mau nói đi tôi nghe.”
Hoàng Băng chỉ thẳng về phía phòng khám, nói: “Tới phòng làm việc của Vương Xuân Lam, gặp anh ta nói mấy câu dễ nghe một chút, sau đó tìm người bệnh nhân kia, xin lỗi người ta, chỉ cần anh làm được thì sự việc này còn có khả năng trôi qua, bằng không... trong bệnh viện trung y này, không ai có thể giúp được anh đâu.”
“Hiện tại tôi đã cho anh một bậc thang, anh có dựa vào nó mà đi xuống hay không là chuyện của anh. Nhưng tôi muốn nhắc nhở anh một điều, với tình huống trước mắt này khoa nội một, khó mà khôi phục lại như trước kia được, cho nên chính anh phải suy nghĩ cho rõ ràng, rốt cuộc là chịu thua có lợi hơn, hay là hoàn toàn đắc tội với hai người bọn họ có lợi hơn.”
Hoàng Băng đã xem số liệu tiếp chuẩn của Trần Khánh trong ngày đầu tiên, và nói thật, ông ấy đã vô cùng khiếp sợ.
Ông ấy thực sự không thể ngờ nổi hai vị bác sĩ trung y kia, lại có thể tiếp chuẩn gần một trăm bệnh nhân trong một ngày.
Mặc dù số lượng này kém hơn rất nhiều so với thành tích của khoa nội một trước đây, nhưng xét về số lượng khám bệnh đơn lẻ, số lượt Trần Khánh tiếp chuẩn đã tiếp cận với số lượt của tất cả các bác sĩ trong khoa nội tiếp chuẩn trước đó rồi.
Điều này có nghĩa là gì?
Chứng tỏ là Trần Khánh không cần dụng cụ, cũng có thể đạt tới tiêu chuẩn tọa chẩn của toàn bộ những bác sĩ trong khoa nội cộng lại.
Nói ra thôi cũng cảm thấy quá mức khoa trương rồi!
Đây là lần đầu tiên Hoàng Băng gặp được một bác sĩ có thể ganh đua cao thấp với máy móc.
Trên thực tế, loại phán đoán này cũng bắt nguồn từ sự thiếu hiểu biết của Hoàng Băng về trung y.
Bởi vì một số bác sĩ trung y rất lợi hại hoàn toàn có thể nhanh chóng nhìn ra những tật bệnh thông thường.
Ví dụ đơn giản nhất như phát sốt, cảm lạnh, bong gân, vân vân… Các bác sĩ trung y không chỉ liếc mắt một cái đã có thể chuẩn đoán ra bệnh, nếu đối phương còn biết châm cứu, thì ngay cả chuyện điều trị cũng có thể làm xong ngay lập tức.
Đương nhiên, nếu muốn so sánh với tây y, vẫn rất khó vượt qua được.
Bởi vì tây y có hai bước tọa chuẩn, bệnh nhân đến thì đưa đơn cho người ta đi kiểm tra, bệnh nhân kiểm tra xong lại mang báo cáo kiểm tra đến, bọn họ chỉ việc kê đơn thuốc, là xong việc.
Toàn bộ quá trình tiếp nhận một người bệnh có thể hoàn thành chỉ trong vòng vài phút, bởi vì lượng lớn thời gian bệnh nhân hao phí chính là đi kiểm tra, bác sĩ vẫn có thể tọa chuẩn cho bệnh nhân tiếp theo.
Loại quy trình này cũng giống như dây chuyền sản xuất trong nhà máy, mỗi một vị bác sĩ chịu trách nhiệm về một mảnh, sau khi bệnh nhân hoàn thành quá trình này, là có thể xuất viện.
Mà một vị bác sĩ trung y lại tương đương với một nhà máy hoàn chỉnh!
Vì vậy, khi gặp phải một vài bệnh nhỏ, tốc độ trung y còn có thể liều mạng so sánh với tây y, nhưng nếu bệnh tình của người ta có chút phức tạp, thì gần như trung y không thể thắng nổi.
Sở dĩ số lượng tiếp chuẩn của Trần Khánh khủng bố như vậy, cũng do vọng chẩn của hắn tăng lên trên diện rộng, giúp hắn tiết kiệm được thời gian bắt mạch.
Hắn có thể bắt đầu chẩn đoán bệnh ngay tại thời điểm bệnh nhân bước vào phòng khám, rồi chờ đến khi bệnh nhân ngồi xuống trước mặt hắn, hắn đã có thể hiểu rõ đến bảy tám phần về cơ thể của bệnh nhân rồi, sau đó lại hỏi hai câu, dùng ngân châm xử lý, cách không nghe ngũ tạng đối thoại, tiếp tục hoàn thiện phương án trị liệu của mình.
Bộ quy trình này còn có thể xem bệnh nhỏ, nhưng những căn bệnh phức tạp, Trần Khánh vẫn phải dựa vào thiết chẩn, làm như vậy, đương nhiên tốc độ sẽ chậm lại.
Trương Trung Hậu nghe được những lời này của Hoàng Băng, cũng lập tức ý thức được tình cảnh của mình có chút không ổn.