Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 273 - Chương 273 - Mềm Sợ Cứng, Cứng Sợ Ngang!!!

Chương 273 - Mềm Sợ Cứng, Cứng Sợ Ngang!!!
Chương 273 - Mềm Sợ Cứng, Cứng Sợ Ngang!!!

Rất khó để khôi phục lại như trước kia… Ông ấy bảo như vậy, không phải là muốn nói, trong thời gian ngắn, hai người Trần Khánh kia tuyệt đối không có khả năng rời khỏi khoa nội một sao?

Vậy thời gian dài là bao lâu?

Một tháng?

Hai tháng?

Ba tháng?

Hay là nửa năm... Một năm?

Bỗng nhiên Trương Trung Hậu lại có chút hối hận, gã không dám tưởng tượng đến tình cảnh, mỗi tháng bản thân mình chỉ có hơn một ngàn tệ.

Không, nếu trừ đi cả tiền bảo hiểm, thì chỉ sợ chút lương cơ bản của gã tuyệt đối không đủ được, còn phải bỏ tiền túi ra...

Tuy với tình huống hiện tại của gã, dù không có tiền thì tạm thời còn không đến mức chết đói, nhưng nhìn người khác mỗi tháng đều được nhận lương cao, nó còn khó chịu hơn bản thân gã không có tiền.

“Viện trưởng Hoàng, nếu như tôi chịu thua, mà bọn họ không đồng ý thì sao?” Trương Trung Hậu hỏi.

“Đến lúc đó lại nói sau, dù sao ngoại trừ biện pháp này ra, tôi cũng không nghĩ được biện pháp gì khác. Ai bảo anh thiếu kiên nhẫn chứ? Còn có thể trách ai?” Hoàng Băng nói.

Trương Trung Hậu vốn cho rằng Hoàng Băng có thể giúp mình, nhưng nhìn ý tứ của Hoàng Băng, nếu Vương Xuân Lam không hài lòng, ông ta cũng sẽ không ra mặt hòa giải.

Nói cách khác, không cần biết kết quả như thế nào, thì gã cũng phải thử xem sao.

Trương Trung Hậu thở dài một hơi, sau đó xoay người đi về phía phòng khám của Vương Xuân Lam, lại vừa vặn nhìn thấy Vương Xuân Lam mới kê đơn thuốc cho một bệnh nhân xong. Gã rối rắm dừng chân lại, tạm thời chuẩn bị sẵn tư tưởng trong vài giây ngắn ngủi, lúc này mới gian nan vứt bỏ thể diện đi tới trước mặt Vương Xuân Lam.

“Chủ nhiệm Vương, vừa rồi là tôi không đúng, tôi tiếp nhận phê bình, hy vọng anh có thể để tôi tiếp tục ở lại phòng khám tọa chuẩn, được không?” Trương Trung Hậu hơi khom người cúi đầu, thái độ hoàn toàn khác biệt với lúc trước.

Vương Xuân Lam cũng không ngẩng đầu lên, trong lòng ông ấy rất rõ ràng, sở dĩ Trương Trung Hậu này chịu thua cũng không phải là vì lương tâm sửa đổi, thậm chí rất có thể gã còn không biết chính mình đã sai ở chỗ nào.

Gã ăn nói khép nép chỉ vì lo sợ tiền lương bị hao tổn, chứ không phải là chân thành cảm thấy rằng thái độ của mình đối với bệnh nhân có vấn đề.

“Bệnh nhân kia đang ở chỗ chủ nhiệm Trần, để xem chủ nhiệm Trần quyết định thế nào, anh không cần phải đến chỗ này của tôi nữa.” Vương Xuân Lam nói.

Trương Trung Hậu nắm chặt hai đấm, cố nén tức giận chậm rãi mở miệng: “Tôi biết rồi.”

Nói xong, Trương Trung Hậu lại xoay người rời đi, rẽ vào một hướng khác đi tới phòng khám của Trần Khánh.

Cùng lúc đó, Trần Khánh cũng đang thúc giục Địch Minh Hoa nhanh chóng rời đi.

Hắn còn phải chuẩn đoán bệnh cho bệnh nhân tiếp theo.

Nhưng chờ Địch Minh Hoa liên tục nói cảm ơn, chuẩn bị rời đi, xoay người đã chạm mặt với Trương Trung Hậu.

Vốn dĩ trên mặt Địch Minh Hoa còn nở nụ cười tươi rói, thì vào giờ khắc này, nụ cười ấy lại hoàn toàn biến mất.

Hiển nhiên Địch Minh Hoa chẳng có lấy một chút hảo cảm nào với bác sĩ không coi trọng bệnh của mình, còn mắng mình thậm tệ như Trương Trung Hậu, nếu không phải Trần Khánh còn ở đây, kiểu gì Địch Minh Hoa cũng phải lao tới mắng Trương Trung Hậu này hai câu.

“Chủ nhiệm Trần, tôi xin lỗi vì lời nói và hành động vừa rồi của tôi, hy vọng cậu có thể cho tôi một cơ hội sửa sai.” Trương Trung Hậu nói.

Hạ Mẫn và Cố Vũ đang ngồi trong phòng khám nhìn thấy một màn như vậy, cũng kinh ngạc không thôi.

Bọn họ hiểu Trương Trung Hậu này là kiểu người như thế nào. Ngày thường tính tình của gã vô cùng nóng nảy, rất nhiều người đều nói thái độ của gã đối với bệnh nhân có vấn đề.

Nhưng gã vốn là nhân viên lão làng trong khoa nội một, tư lịch còn đó, bởi vậy, chỉ cần chủ nhiệm không nói, những người khác cũng sẽ không quan tâm đến chuyện này.

Vừa rồi hai người bọn họ cũng ở trong phòng khám, đều nghe được từ đầu đến cuối những chuyện đã xảy ra, vốn tưởng rằng Trương Trung Hậu sẽ chiến đấu đến cùng, không ngờ chưa được mấy phút, đối phương đã chạy tới xin lỗi nhận sai với Trần Khánh rồi.

Quả nhiên là mềm sợ cứng, cứng sợ ngang.

Trần Khánh thấy Trương Trung Hậu đi tới, cũng cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng rất nhanh, hắn đã hiểu được nguyên nhâ: “Là chủ nhiệm Vương bảo anh tới đây ư?”

Trương Trung Hậu gật gật đầu.

Trần Khánh lại nói: “Vậy anh không nên xin lỗi tôi, vì người anh mắng cũng không phải là tôi.”

Trương Trung Hậu hiểu rõ, sau đó xoay người đối mặt với Địch Minh Hoa, bày ra thái độ vô cùng thành khẩn, nói: “Thực xin lỗi, vừa rồi tôi không nên mắng chửi anh như vậy, là thái độ của tôi có vấn đề.”

Địch Minh Hoa thấy Trương Trung Hậu đã xin lỗi mình, một chút oán giận cuối cùng cũng không còn nữa, nhưng gã không nói chuyện với Trương Trung Hậu, mà nhìn về phía Trần Khánh: “Cái kia, chủ nhiệm Trần, tôi… Ách, bệnh của tôi đều là do cậu khám, hay là cậu đến nói đi, dù sao tôi cũng không chấp nhận lời xin lỗi này.”

Địch Minh Hoa cũng không phải người hay cáu kỉnh, nhưng sáu, bảy năm qua, bởi vì căn bệnh này mà sự kiên nhẫn trong lòng gã đều bị mài mòn hết cả.

Hơn nữa, đối mặt với một người vừa mắng mình bị bệnh thần kinh, Địch Minh Hoa vẫn không thể tha thứ ngay tại chỗ được.

Trần Khánh nghe vậy, cũng dứt khoát đứng lên đi tới trước mặt hai người. Hắn nhìn về phía Trương Trung Hậu, khóe miệng của gã vẫn còn toát lên vẻ bướng bỉnh, cứng đầu, bình thản hỏi: “Bác sĩ Trương, anh học đại học ở đâu?”

Trương Trung Hậu nhíu mày, không biết Trần Khánh có ý gì, nhưng vẫn trả lời: “Đại học trung y dược Vu Hồ.”

Trần Khánh gật gật đầu: “Chuyên ngành gì?”

Trương Trung Hậu nói: “Trung dược học.”

Trần Khánh tò mò nói: “Tôi nhớ học kỳ đầu tiên của trung dược học đã đề cập tới hai vị thuốc là ma hoàng và quế chi, tài liệu giảng dạy của bác sĩ Trương có nói về hai vị thuốc này không?”

Trương Trung Hậu không rõ vì sao Trần Khánh lại hỏi như vậy: “Chủ nhiệm Trần, anh muốn nói cái gì?”

Trần Khánh cười nói: “Tôi chỉ muốn hỏi một chút, bác sĩ Trương có biết Ma Hoàng Thang và Quế Chi Thang hay không thôi. Bởi vì hai đơn thuốc này vốn là kiến thức cơ bản nhất.”

Trương Trung Hậu nói: “Đương nhiên là tôi biết.”

Trần Khánh kỳ quái hỏi: “Vậy thì quá kỳ lạ rồi. Nếu anh đã biết về hai loại thuốc này, thì tại sao gặp phải bệnh nhân ác hàn phát sốt, anh lại không biện chứng ra đây?”

Bình Luận (0)
Comment