Nghe nói như vậy, khuôn mặt Trương Trung Hậu lập tức trở nên cứng đờ. Gã không khỏi giật mình.
Đúng là gã từng được học về Ma Hoàng Thang, dường như nó có tác dụng chữa trị chứng ác hàn phát sốt.
Tuy ký ức kia không quá sâu sắc, nhưng hoặc ít hoặc nhiều Trương Trung Hậu vẫn có chút ấn tượng, chẳng qua nhiều năm đã trôi qua như vậy, trong suốt quãng thời gian này, gã lại chẳng kê được bao nhiêu đơn thuốc Đông y, khiến cho những nội dung này cũng dần dần trở nên phai nhạt.
Ánh mắt Trương Trung Hậu xoay chuyển không ngừng, gã mím môi nói: “Tôi, tôi chỉ là nhất thời không nhớ tới mà thôi.”
Trần Khánh cười cười: “Là không nhớ tới, hay căn bản không dùng tới, trong lòng anh là rõ nhất. Đương nhiên dụng cụ y tế có thể mang đến cho bác sĩ chúng ta sự thuận tiện, nhưng dùng nó quá nhiều, một số năng lực sẽ bị thoái hóa. Được rồi, anh ra ngoài đi, hãy theo chủ nhiệm Vương tìm lại những kiến thức mà mình đã đánh mất ấy, còn chuyện tọa chuẩn, không cần phải nhắc tới nữa.”
Đương nhiên dụng cụ y tế là thứ rất tốt, nhưng nó chỉ có thể kiểm tra được tình trạng của bệnh, mà đối với trung y, trạng thái này lại quá muộn rồi.
Ví dụ như kết sỏi, rất nhiều bệnh viện kiểm tra khi bệnh nhân có sỏi, đều sẽ xem nó lớn đến mức nào, có phù hợp với tiêu chuẩn phẫu thuật hay không, nếu nhỏ lại tiếp tục chờ quan sát sau.
Nhưng trên thực tế, trung y có thể điều trị cho bệnh nhân trước khi sỏi hình thành.
Cho nên, không phải trung y không thể sử dụng thiết bị y tế, nhưng cần phải phân biệt rõ ràng nên sử dụng nó vào thời điểm nào, nếu chỉ đơn giản là chẩn đoán bệnh thôi, thì đương nhiên bọn họ sẽ sử dụng phương pháp nguyên thủy nhất là vọng, văn, vấn, thiết.
Đây cũng không phải trung y không muốn nắm lấy hiện đại hóa, tẩy chay các dụng cụ y tế, chỉ bởi vì con người còn tiên tiến hơn máy móc, cả về cảm nhận của chính bệnh nhân, hay là năng lực cảm nhận tinh khí thần bệnh nhân của bác sĩ trung y, chúng đều không phải thứ mà khoa học kỹ thuật hiện đại có thể thay thế.
Trừ phi có một ngày, khoa học kỹ thuật đủ khả năng sáng tạo ra một người sống sờ sờ, hoàn toàn hiểu thấu về sinh mệnh, nếu không máy móc vĩnh viễn cũng không thể làm được như vọng, văn, vấn, thiết của trung y.
Bởi vì về bản chất, nó là một vật chết, và dù máy móc có tính toán như thế nào, số liệu bình thường như thế nào, thì nó vẫn không thể làm rõ tất cả các đặc thù sinh mệnh của một người sống khỏe mạnh được.
Nếu ngay cả chẩn đoán, một bác sĩ trung y cũng phải sử dụng tới thiết bị y tế, như vậy thì năng lực của người đó vĩnh viễn không thể được rèn luyện.
Giống như Trương Trung Hậu, ngay cả thứ cơ bản nhất của trung y, gã cũng quên sạch sẽ cả rồi.
Vậy gã còn được coi là bác sĩ trung y nữa không?
“Chủ nhiệm Trần, cậu thực sự không nể mặt một chút nào?” Trương Trung Hậu nói.
Đặt một người ngay cả kiến thức cơ bản về trung y cũng đã quên ở trong phòng khám, công khai khám bệnh cho mọi người như vậy, những người khác còn có thể, riêng Trần Khánh tuyệt đối không làm được.
Ít nhất là trong phạm vi quyền hạn của hắn, loại chuyện này không được phép xảy ra!
“Nghe nói gì chưa? Trương Trung Hậu của khoa nội bị mấy người chủ nhiệm mới tới chỉnh cho đấy.”
“Biết, việc gì cũng không cho làm, chỉ cho mức lương cơ bản mà thôi.”
“Theo tôi thì… mọi người đừng ở lại nơi này thêm nữa, không bằng xin vào khoa ngoại của chúng tôi đi, dù sao bên chúng tôi cũng đang thiếu người.”
“Anh bị ngốc à? Người ta vừa mới bị chủ nhiệm mới tới chỉnh cho, chúng ta bên này đã giang tay tiếp nhận, không phải là đánh thẳng vào mặt người ta sao?”
“Vậy không phải Trương Trung Hậu kia đã xong đời rồi sao?”
“Ai bảo anh ta ngu xuẩn như vậy, lại để người ta bắt được nhược điểm vào cái loại thời khắc nhạy cả, này, tôi nghe nói lúc anh ta đang tọa chuẩn thì mắng bệnh nhân đó.”
“Thế thì đúng là nên làm như vậy rồi, cả một đám chúng ta đều sợ bệnh nhân gây chuyện, anh ta còn chủ động trêu chọc bọn họ, đúng là đầu óc không dùng được mà…”
“…”
Hiện giờ, chuyện của Trương Trung Hậu đã lan truyền tới tất cả các khoa trong bệnh viện trung y rồi.
Có con gà này, đương nhiên mấy con khỉ kia đã trở nên an phận hơn rất nhiều. (Giết gà dọa khỉ)
Lúc trước nhóm bác sĩ khoa nội một còn định mò cá (lười biếng), nhưng ngay khi nghe được tin này, mấy bác sĩ trong nhóm lập tức hối hận.
Khỏi phải nói, hiện giờ trong phòng khám của Vương Xuân Lam đã bắt đầu có năm, sáu bác sĩ ngồi đó nghiêm chỉnh lắng nghe rồi.
Để giảm bớt áp lực cho Vương Xuân Lam, Trần Khánh cũng dẫn theo mấy bác sĩ, tính cả hai người Hạ Mẫn và Cố Vũ, là tổng cộng sáu người.
Những người này không cần làm gì khác cả, chỉ cần ngồi yên bên cạnh Trần Khánh nhìn hắn chẩn đoán là được.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn, sáu người bọn họ lại hoàn toàn phục rồi.
Cái gì Thiêu Sơn Hỏa, Thấu Thiên Lương…
Cái gì Quan Châm Hai Mươi Sáu Thứ…
Còn có cái gì mà xoa bóp đấm huyệt Thần Hồ Kỳ Kỹ kia…
Tất cả đều được biểu diễn ngay trước mặt bọn họ.
Mà dưới bàn tay điều trị của Trần Khánh, hầu như rất nhiều bệnh nhân đều lập tức cho thấy kết quả, lúc vào thì ốm yếu, lúc ra liền sinh long hoạt hổ.
Trên thực tế, dù tất cả bọn họ đều học trung y, hoặc là chuyên môn trung tây y kết hợp, cũng hoặc ít hoặc nhiều hiểu được một chút về trung y.
Và y thuật như Trần Khánh, nói thật, bọn họ chỉ gặp qua trong lý thuyết, chứ trong thực tế hầu như chưa từng gặp bao giờ.
Trình độ như vậy, cũng khiến tâm trí bọn họ cực kỳ trông ngóng vào tương lai.
Suy cho cùng, một người làm bác sĩ, trừ phi là hoàn toàn không thể tiến triển được nữa, nếu không ai mà không muốn mình trở nên càng lợi hại hơn?
Chung quy lại, mấy người bọn họ đều còn trẻ, trong lòng còn nhiệt huyết, là lúc trước khi thi biên chế làm sao biết được trung y viện Giang Hạ này lại là bệnh viện trung y khoác da tây y?
Nhưng sau khi tiến vào, bọn họ đã không thể hối hận được nữa rồi.
Thêm vào đó, năng lực của bản thân bọn họ không đủ, chỉ dựa vào kiến thức trung y, đúng là không thể khám được bệnh, đồng thời, bệnh viện cũng có quy định, mỗi khi bệnh nhân đến, nhất định phải làm kiểm tra trước tiên.