Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 283 - Chương 283 - Chứng Liệt!

Chương 283 - Chứng Liệt!
Chương 283 - Chứng Liệt!

Tuy Trần Khánh chưa được tận mắt trông thấy tình trạng như vậy, nhưng hoặc ít hoặc nhiều cũng từng được nghe người khác nói qua, chỉ là hắn thực sự không nghĩ tới loại chuyện này lại ở gần mình đến thế.

"Vậy chú Pen này là ai?" Trần Khánh đọc từng nội dung ghi chép trong cuốn vở ấy, chợt phát hiện ra rằng, chỉ một người này được ghi chép lại họ, hơn nữa Hứa Văn Diệu còn gọi đối phương là chú, và trong cuốn vở ấy, cậu bé còn ghi chép cái tên này đến ba lượt!

"Chú ấy là một người ở trong thành phố rất hay đi giúp đỡ người nghèo. Hàng năm, chú Bành đều cho tôi hơn một ngàn tệ, còn có gạo và dầu nữa." Hứa Văn Diệu nói.

À, Trần Khánh nghe xong lập tức nhớ lại, ở lần đầu tiên, hắn cùng với Dương Hữu Lâm đi tìm Hứa Văn Diệu, người hàng xóm gần nhà của Hứa Văn Diệu còn hỏi có phải bọn họ là lãnh đạo trên thành phố xuống giúp đỡ người nghèo hay không.

Xem ra đúng là nhân viên công vụ trong thành phố cũng rất quan tâm đến Hứa Văn Diệu.

"Mấy năm nay, ba mẹ của nhóc vẫn không trở về?" Trần Khánh hỏi.

"Tôi không có ba mẹ." Hứa Văn Diệu lạnh lùng nói.

Chỉ sinh mà không dưỡng, đúng là bọn họ không xứng làm cha mẹ.

Huống hồ người mẹ già của bọn họ còn bệnh nằm liệt giường, một đứa cháu trai mới mười mấy tuổi đầu của bà ấy còn không từ bỏ, vậy mà kẻ làm con trai con dâu như hai người kia lại chạy trước một bước rồi.

Trần Khánh cũng không biết nên dùng từ ngữ như thế nào để đánh giá hai người kia.

Nhìn vào nội dung Hứa Văn Diệu ghi chép lại trong cuốn sổ nhỏ ấy, Trần Khánh tin rằng tâm địa của đứa nhỏ này không xấu, hơn nữa cậu bé này còn rất có trách nhiệm, có đảm đương, thậm chí nó còn coi người thân quan trọng hơn cả tính mạng của mình.

Loại chuyện này, đừng nói một đứa nhỏ ở độ tuổi như nó, ngay cả rất nhiều người lớn khác cũng không thể làm được.

Đương nhiên, Trần Khánh không biết, dù hắn có đưa Hứa Văn Diệu đến cục cảnh sát, những chuyện Hứa Văn Diệu từng làm cũng không thể cấu thành tội phạm hình sự được, bởi vì cậu bé còn là trẻ vị thành niên.

Nghĩa là loại hành vi phạm tội nhiều lần và trộm cắp khoản tiền lớn như vậy, cảnh sát sẽ đi tìm cha mẹ của cậu bé kia đến gánh vác trách nhiệm này.

"Ăn xong rồi? Chị Trình à, cho em hai cái hộp đóng gói."

Hơn mười phút sau, rốt cục Hứa Văn Diệu cũng ăn no, Trần Khánh thấy vậy liền gọi nhân viên cửa hàng, muốn xin hai cái hộp đóng gói. Chờ sau khi hắn bỏ toàn bộ đồ ăn còn vào trong hộp, mới trực tiếp giao nó cho Hứa Văn Diệu.

"Đi thôi, chúng ta đến nhà cậu." Trần Khánh nói.

Trong mắt Hứa Văn Diệu lấp lánh ánh sáng, cậu bé lập tức gật đầu thật mạnh.

Rời khỏi nhà hàng, Trần Khánh gọi một chiếc taxi, hơn mười phút sau, hai người đã đi tới nhà của Hứa Văn Diệu.

Bởi vì nơi này là vùng nông thôn ở ngay sát thành phố, cho nên đường xá khá là bằng phẳng, nếu không lái xe cũng không thể chạy thẳng một mạch đến nơi này.

Thời tiết rất nóng, chung quanh hầu như không có người, sau khi xuống xe, Hứa Văn Diệu lập tức chạy chậm đến phía trước, đi mở cửa nhà.

"Bà nội, cháu đã trở về rồi." Hứa Văn Diệu hô lớn một tiếng, nhưng trong phòng không có người đáp lại.

Trần Khánh đi theo Hứa Văn Diệu vào nhà. Và thật bất ngờ, hắn chợt phát hiện tuy trong phòng rất rách nát, chẳng có một món đồ nào còn lành lặn, nhưng mọi thứ lại sạch sẽ ngoài ý muốn, nhất là khi bước vào gian phòng bà nội của Hứa Văn Diệu ở, Trần Khánh hoàn toàn không ngửi được bất cứ mùi lạ gì cả.

Phải biết rằng, người bệnh bại não đều không thể khống chế được đại tiểu tiện, cho nên nhân viên hộ lý cần phải chú ý rửa sạch cho bọn họ bất cứ lúc nào bọn họ đại tiểu tiện ra, nếu không, để những thứ này đọng lại dưới hạ thể thời gian quá dài, nó không chỉ tản ra mùi vị tanh tưởi, còn có thể làm làn da xuất hiện mẩn đỏ, thối rữa.

Vậy mới nói, một đứa nhỏ lại có thể chăm sóc một người lớn chu đáo tỉ mỉ như thế, thực sự đã làm Trần Khánh cảm thấy vô cùng khó tin.

Có vẻ như chuyện này chính là… đứa nhỏ nhà nghèo sớm làm chủ gia đình.

Trần Khánh đi đến phía trước cửa sổ, nơi bà nội của Hứa Văn Diệu đang nằm rồi đưa mắt nhìn khuôn mặt của bà ấy.

Dựa theo tuổi tác của Hứa Văn Diệu, phỏng chừng bà nội của cậu bé cũng chỉ hơn sáu mươi một chút thôi, nhưng nhìn qua, chắc chắn người ta sẽ đoán bà ấy đã tám, chín mươi tuổi rồi.

Một bà cụ dáng người gầy gò, không có một tí mỡ nào.

Bà cụ thấy có người đi tới, cái đầu thoáng chuyển động theo một chút, rồi dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn Trần Khánh.

Dường như bà ấy không biết nói, tứ chi cũng có chút vặn vẹo, héo rút, không thể nhúc nhích được.

Chỉ dựa vào vọng chẩn để nhìn, Trần Khánh thật sự khó có thể phán đoán ra tình huống của bà cụ trước mặt, bởi vì nếu chỉ nhìn khí sắc thôi, có thể nói rằng toàn bộ ngũ tạng lục phủ của bà nội Hứa Văn Diệu đều có bệnh.

Nhưng có một điểm mà Trần Khánh có thể biết rất rõ, đó là hình như bà nội Hứa Văn Diệu không hề mắc bệnh bại não. Bệnh mà bà ấy mắc phải càng giống như chứng liệt được miêu tả trong《 Hoàng Đế Nội Kinh 》 Tố Vấn · Nuy Luận Thiên hơn.

Được rồi, cứ bắt mạch trước xem sao.

Trần Khánh nhanh chóng đi đến trước giường, đặt tay mình lên cổ tay của bà nội Hứa Văn Diệu.

Hứa Văn Diệu đứng một bên không hề hé răng nói nửa lời. Nói thật, cậu bé cũng cực kỳ tò mò về phương thức trị liệu của Trần Khánh, có cảm giác phương thức này không quá giống các bác sĩ trong bệnh viện lý hay làm.

Phải biết rằng, cậu bé này vốn không được xem những bộ phim truyền hình nói về đề tài tương tự, cũng không biết về trung y, cho nên loại phương thức bắt mạch này, Hứa Văn Diệu vốn nhìn mà không hiểu. Nhưng động tác của Trần Khánh, lại làm cậu bé ý thức được rằng, hắn đang xem bệnh.

"Có nước không? Ai có nước không? Ta nóng muốn chết rồi."

"Đừng hô, thận thủy còn không có nước, thì ngươi hy vọng là ai có nữa đây?"

"Ai, chúng ta cần phải chờ đợi đến bao giờ nữa đây..."

"Tâm hoả đâu?"

"Ở đây, nhưng mà đừng gọi ta, hiện giờ ta không rảnh để phối hợp với các ngươi đâu, hủy diệt đi, không muốn sống nữa rồi..."

"Đã bao nhiêu năm rồi, ngươi có thể đổi một lý do từ chối khác hay không?"

"Đúng vậy, ta cũng nghe đến chán cả tai rồi, ngươi nhìn thận thủy kia kìa, hiện tại hắn còn chẳng buồn nói, vừa nhìn đã biết hắn thực sự không muốn sống nữa rồi."

"Tỳ thổ, ngươi đang ngứa da muốn nghe mắng đúng không?"

"Ngươi vẫn còn khí lực mắng ta hả?"

"..."

Bình Luận (0)
Comment