Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 282 - Chương 282 - Cuốn Sổ Nhỏ Của Hứa Văn Diệu!

Chương 282 - Cuốn Sổ Nhỏ Của Hứa Văn Diệu!
Chương 282 - Cuốn Sổ Nhỏ Của Hứa Văn Diệu!

"Nhóc lên đây trước đi!" Trần Khánh đi vào cửa, trực tiếp túm lấy cánh tay Cẩu Phúc.

Dáng người Cẩu Phúc vô cùng nhỏ gầy, dựa theo cách nói của hàng xóm nhà cậu bé, hẳn là nhóc con này chừng mười ba, mười bốn tuổi, nhưng so sánh với những đứa nhỏ cùng tuổi, cậu bé thấp hơn chúng nó cả nửa cái đầu.

Trên thực tế, có vài đứa nhỏ vừa bước chân vào cánh cửa trung học còn cao hơn cả Trần Khánh.

Phải biết rằng, Trần Khánh cao 1m77, đi giày vào sẽ cao chừng 1m8, nhưng học sinh trung học hiện giờ, có rất nhiều đứa đều cao hơn hắn.

Nguyên nhân là sau khi điều kiện cuộc sống tăng lên, tuổi thọ và tố chất thân thể của con người cũng liên tục tăng lên theo.

Những thời kỳ hoặc triều đại hưng thịnh trong lịch sử đều là như thế, bởi vậy đám người móc mỉa, đưa tuổi thọ và y học ra để so sánh kia, chỉ đơn giản là càng nói càng biểu đạt sự vô tri của mình mà thôi.

Vậy mà bọn họ còn cảm thấy đắc chí về chuyện này?

"Chắc nhóc còn chưa ăn cơm hả?" Trần Khánh hỏi.

Lúc này đã hai rưỡi rồi, nhưng Trần Khánh ở thời điểm bắt lấy cổ tay Cẩu Phúc, chợt nghe thấy tỳ thổ của cậu bé đang kêu rên.

"Ăn rồi." Cẩu Phúc nói.

Trần Khánh cũng không để ý tới cậu bé, lập tức kéo theo cánh tay Cẩu Phúc đi ra ngoài: "Tôi còn chưa ăn, chúng ta đi."

Hơn mười phút sau, tại nhà hàng Thanh Tùng Đường, Trần Khánh chọn ba món ăn, một chén canh.

Giữa trưa nay, hắn đã ăn no bảy phần rồi, vốn dĩ lúc này không hề đói bụng, nhưng ăn thêm một chút cũng không sao cả.

Cẩu Phúc nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn này, trong lòng không nhịn được khẽ nuốt vài ngụm miếng, nhưng cậu bé chỉ vẻn vẹn là liếc nhìn hai cái, rồi nhanh chóng cúi đầu quan sát đôi chân của mình.

Chờ sau khi nhân viên cửa hàng mang đến cho bọn họ một bát tô cơm, Trần Khánh múc ra hai chén cơm, đưa một chén tới trước mặt Cẩu Phúc.

"Ăn đi." Trần Khánh nói.

Cẩu Phúc ngẩng đầu nhìn chén cơm, lại nhìn nhìn Trần Khánh, lập tức lắc lắc đầu.

"Cho nhóc ăn thì cứ ăn đi, đừng nhiều lời vô nghĩa." Trần Khánh đưa đũa cho Cẩu Phúc, bình thản nói một câu.

Cẩu Phúc thấy vậy, sau khi do dự một chút, cũng đưa tay tiếp nhận đôi đũa, nâng bát cơm lên, bướng bỉnh mà kiên định nói: "Tôi sẽ trả lại cho anh."

Trần Khánh nở nụ cười: "Vốn dĩ tôi cũng không có ý định sẽ mời nhóc mà, cậu nghĩ hay nhỉ?"

Cẩu Phúc nghe vậy, không còn rụt rè nữa, một tay cầm đũa, một tay cầm chân gà, cái đầu lập tức vùi vào trong chén bắt đầu dốc hết tốc lực ăn cơm.

Cậu bé rất đói bụng, vì từ sau khi trộm được tiền của mấy người Trần Khánh, đã hơn một ngày rồi, cậu bé không ăn cơm.

Trần Khánh nhắc nhở: "Đừng ăn quá nhanh, dạ dày của nhóc sẽ phản ứng, đói khát lâu ngày lại điên cuồng ăn uống sẽ làm bị thương tỳ vị. Cứ ăn từ từ, không ai giành với nhóc đâu."

Cẩu Phúc nghe được lời nhắc nhở của Trần Khánh, cũng ngoan ngoãn giảm tốc độ xuống.

Nhưng cái đầu vẫn vùi trong chén, cái miệng chưa hề ngừng lại dù chỉ một khắc.

Trần Khánh bưng bát, có chút rời rạc ăn hai miếng cơm.

Đợi cho đến khi Cẩu Phúc ăn liên tục ba chén cơm, cái loại cảm giác đói khát này mới giảm bớt đi, tiết tấu ăn cơm của cậu bé từ từ chậm lại rồi dừng, Trần Khánh mới tiếp tục nói chuyện với cậu bé: "Cẩu Phúc, thế tên thật của cậu là gì?"

Cẩu Phúc nhai nốt hai miếng cơm, nuốt xuống rồi mới nói: "Hứa Văn Diệu."

Trần Khánh hỏi: "Có đi học không?"

Hứa Văn Diệu nói: "Có đi học, nhưng chỉ đến lớp ba là thôi."

Trần Khánh gật gật đầu: "Nếu tôi nói điều kiện để chữa bệnh cho bà của cậu là cậu đến cục cảnh sát tự thú, cũng như hoàn trả lại toàn bộ những tài vật mà cậu đã đi trộm, cậu có đồng ý hay không?"

Hứa Văn Diệu có thể khẳng khái nói mình sẽ đi bán máu bán thận để lấy tiền chữa cho bà nội, lời nói như vậy đã đủ để nhìn ra khá nhiều điều rồi. Tuy hành vi của đứa nhỏ này có chút ác liệt, nhưng lương tri chưa mất.

Hơn nữa, cậu bé đi trộm của người ta lại không phải để cho bản thân mình, chẳng qua hiện thực quá tàn khốc, đã đẩy cậu bé đi theo hướng cực đoan thôi.

Đương nhiên, đồng cảm thì đồng cảm, nhưng có một số việc Trần Khánh vẫn phải làm ra rõ ràng.

Cũng như trị bệnh cứu người vậy, bác sĩ cần làm rõ ràng nguyên nhân bệnh mới có thể biện chứng chữa trị, nếu không chẳng khác nào chỉ trị phần ngọn mà không thể trị tận gốc.

Hứa Văn Diệu bưng chén cơm, dứt khoát gật đầu nói: "Tôi đồng ý, chỉ cần anh có thể cứu bà nội của tôi, anh muốn tôi đi ngồi tù ngay bây giờ cũng được."

Nói xong, Hứa Văn Diệu lập tức buông bát đũa, lấy một cuốn vở nhỏ từ trong túi quần ra ngoài, rồi trực tiếp đưa tới trước mặt Trần Khánh: "Bên trên này đều là địa chỉ của những người từng bị tôi trộm, còn có khoản tiền tôi trực tiếp lấy của bọn họ và tiền nhận được sau khi mang những món đồ ăn trộm kia đi bán. Những khoản tiền này, chờ sau khi tôi ngồi tù quay về, đủ tuổi rồi, tôi nhất định sẽ đi làm công trả lại cho bọn họ."

Trần Khánh có chút kinh ngạc tiếp nhận cuốn vở nọ, mở ra trang thứ nhất.

"Đã lấy của dì ở lầu ba, tòa một, tổ ba thôn Lưu Gia, 242 tệ."

"Đã lấy của Cheng Lý nhà số sáu, dãy ba, khu nhà xưởng cũ, y fu, 10 tệ."

(Cheng Lý = Chương Lý, y fu = y phục = quần áo. Do cậu bé mới học đến lớp 3 nên không biết chữ chỉ biết phiên âm pinyin của từ thôi.)

...

"Nhà ở tầng năm, khu thứ năm, tổ bảy, thôn Vương Lý, xe Wanju, bán được 40 tệ."

...

"Chú Pen, 1000 tệ."

...

"Căn nhà cũ nát nhất ở dãy thứ tư, khu chung cư nhỏ cũ kỹ trong thành phố, 385 tệ."

...

Trần Khánh lật xem vài trang, trong lòng đang không ngừng tính toán xem rốt cuộc Hứa Văn Diệu đã trộm được bao nhiêu tiền rồi, mãi cho đến khi tính xong một tờ cuối cùng, Trần Khánh mới phát hiện, hóa ra trong vài năm này, Hứa Văn Diệu đã trộm được tổng cộng là 9.423 tệ.

Đương nhiên, ngoại trừ trộm tiền, cậu bé còn có thể nhặt rác rưởi mang đi bán, số tiền này cũng được cậu bé ghi chép vào cuốn sổ ấy, tổng cộng là 3.514 tệ.

Nghĩa là ba, bốn năm, Hứa Văn Diệu đã kiếm được hơn 12 ngàn tệ, bình quân một năm hơn ba nghìn.

Nhưng khoản tiền này khó có thể chi tiêu đủ cho cuộc sống hàng ngày của hai con người được, huống chi một trong hai người còn mắc bệnh tê liệt, chỉ có thể nằm trên giường.

Nhưng chuyện người đã nghèo về bệnh tật, lại càng nghèo về bệnh tật cũng không phải tình huống mới mẻ gì ở vùng nông thôn.

Bình Luận (0)
Comment