Sở Diêu Quyền rót xong nước, lập tức cười nói: “Đến giờ tọa chẩn rồi, cậu cứ tiếp tục đọc sách đi, tôi qua phòng khám đây!”
Trần Khánh giơ tay lên vẫy vẫy vài cái, đợi cho đến khi Sở Diêu Quyền rời khỏi văn phòng, hắn lại tiếp tục đọc《 Khí Thể Nguyên Lưu 》.
Chỉ là… đọc được hơn nửa giờ, bỗng nhiên hắn cảm thấy một chút khó chịu, giống như bản thân đang bị một cái gì đó nhìn chằm chằm vào vậy.
Trần Khánh quay đầu, tìm kiếm thứ cảm giác quái dị kia, lại phát hiện có một cái đầu nhỏ vừa “Vèo” một cái đã biến mất ở ngay bên ngoài khung cửa, tốc độ nhanh đến mức Trần Khánh cũng không thể nhìn rõ đối phương.
Là ai vậy nhỉ?
Trần Khánh đặt sách xuống, bước nhanh đến cửa. Nhưng nửa bóng người cũng không nhìn thấy.
Là cậu nhóc kia sao?
Trần Khánh nhớ tới những lời Sở Diêu Quyền vừa nói.
Nếu như là một lần, Trần Khánh còn có thể cảm thấy là con trai của bệnh nhân nào đó chạy loạn ở Hán Y Đường, nhưng hai lần liên tiếp, đối phương đều chạy đến cửa văn phòng, hơn nữa… hình như cậu bé nọ còn đang nhìn trộm cái gì đó.
Việc này có chút không bình thường.
Trần Khánh trở lại chỗ ngồi, lập tức lấy điện thoại di động của mình ra, mở máy ảnh, sau đó đặt ở trên bàn, dùng phần còn lại của cuốn sách để che đi, chỉ để lại lỗ camera.
Làm xong việc này, Trần Khánh lại lấy thêm một cái gương trên chiếc bàn gần đó, cầm trên tay mình, rồi chuyển động ghế dựa, hướng lưng về phía cửa văn phòng.
Nếu cậu nhóc kia đã tới đây hai lần thì khẳng định là đối phương không chỉ đơn thuần tới quan sát đâu, nói không chừng là có chuyện gì đó, nhưng lại không biết mình nên làm gì, mới ngập ngừng như vậy.
Hết thảy những hành động Trần Khánh làm vừa rồi, chỉ muốn nhìn xem đến tột cùng là hắn có nhận ra cậu nhóc này hay không, nếu như không nhận ra, cứ coi như không biết, nếu thực sự nhận ra, vậy chỉ cần hắn thấy rõ mặt đối phương, đương nhiên sẽ biết vì sao cậu bé lại tới.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Cứ như vậy, Trần Khánh đấu trí đấu dũng với không khí hơn nửa tiếng đồng hồ.
Ngay khi hắn cho rằng cậu nhóc này sẽ không xuất hiện nữa, thì hình ảnh trong điện thoại di động vừa được phản chiếu qua tấm gương kia, lại một lần nữa xuất hiện nửa khuôn mặt ghé sát vào khung cửa văn phòng.
Dần dần, cái đầu kia chuyển động, một đôi mắt xuất hiện.
Chính là cậu nhóc kia!!
Trần Khánh nhìn đôi mắt trong gương, lập tức nhận ra thân phận của cậu nhóc này.
Nó chính là đứa trẻ lần trước hắn cùng với Dương Hữu Lâm đi tìm kẻ trộm tiền, đã tìm được đến tận nhà đây.
Dù khoảng cách thời gian khá dài, nhưng Trần Khánh vẫn còn nhớ rất rõ đối phương.
Đối với đứa nhỏ lần đầu tiên khiến cho chính mình cảm thấy mâu thuẫn này, đương nhiên Trần Khánh sẽ có ấn tượng rất sâu sắc.
Trên thực tế, từ sau lần đến ngôi nhà đó, tìm hiểu được hoàn cảnh của hai bà cháu kia, hắn cũng thường xuyên suy nghĩ, nếu đứa nhỏ này tới tìm mình, mình nên làm cái gì bây giờ?
Hắn luôn hy vọng mình có đủ năng lực cứu chữa cho bà của cậu bé.
Và tới hiện giờ khi năng lực đã được tăng lên toàn diện, Trần Khánh cũng rất muốn thử một lần xem sao.
Nhưng có nói thế nào chăng nữa thì cuối cùng vẫn đi đến một kết luận, đứa nhỏ ấy đúng là một tên trộm, nếu cậu nhóc dùng tiền trộm được cứu bà nội nó, thì hắn có nên tiếp nhận hay không?
Trần Khánh suy tư một lát, lại đặt quyển sách trong tay xuống, đang chuẩn bị gọi cậu bé kia vào, thì ngoài cửa vang lên một tiếng “Cạch”, lại không thấy bóng dáng bé nhỏ kia đâu.
“Muốn cứu bà nội thì mau tới đây!!” Trần Khánh cất cao giọng, hô lớn một tiếng về phía cửa chính.
Cùng lúc ấy ở trong hành lang, Cẩu Phúc đang thở hổn hển chạy đi, vội vàng dừng bước. Cậu bé nhìn xuống sàn nhà, trong lòng không ngừng đấu tranh tư tưởng.
Vài giây sau, Cẩu Phúc khẽ cắn môi, chậm rãi xoay người trở về nơi mình vừa chạy trốn, sau đó cố lấy hết can đảm tiến về phía trước một bước.
Trần Khánh đang ngồi trên chiếc ghế đối diện với cửa. Khi hắn nhìn thấy một thiếu niên mặc áo phông trắng nhăn nhúm ngập ngừng xuất hiện bên ngoài, mới chậm rãi nói: “Làm sao? Tìm tôi cứu bà nội mà sao cậu lại sợ hãi như vậy?”
Cẩu Phúc cắn chặt răng, dường như phần cơ bắp trên má đã trở nên cứng ngắc hơn rất nhiều: “Anh có thể cứu được không?”
Trần Khánh lắc đầu: “Không biết, bại não không phải là bệnh nhỏ, không có bác sĩ nào dám cam đoan rằng mình có thể chữa trị được. Cậu cũng nên hiểu, trên đời này không tồn tại kỳ tích.”
Cẩu Phúc truy vấn: “Vậy anh có thể trị được không?”
Trần Khánh kỳ quái cười nói: “Sao, cậu không nghe hiểu lời tôi vừa nói sao?”
Cẩu Phúc lập tức lấy ra hơn mười tờ tiền từ trong túi, sau đó nâng chúng trong lòng bàn tay đưa cho Trần Khánh: “Anh chữa trị cho bà nội tôi, tôi sẽ trả lại tiền cho anh, tiền thuốc men tôi cũng trả cho anh. Anh cứ nói số tiền đi, bao nhiêu tôi cũng trả cho anh.”
Mặt Trần Khánh không chút thay đổi nói: “Cậu định lấy tiền ở đâu để trả cho tôi?”
Khuôn mặt Cẩu Phúc lập tức khựng lại, vội vàng cúi đầu không nói lời nào.
Cậu ấy biết, không chỉ người trước mắt này, mà tất cả mọi người trong thôn bọn họ đều phỉ nhổ cậu, khinh thường cậu, nói cậu có cha sinh mà không có mẹ dưỡng.
Cậu để ý, cậu rất để ý, nhưng cậu thật sự không biết mình nên làm gì cả, ngoại trừ trộm cắp, thì còn có cách nào khác để cậu có thể kiếm được tiền mua thuốc cho bà nội đây?
Cậu đã tìm rất nhiều nơi mướn người làm công, nhưng bởi vì tuổi tác hạn chế, lại thêm thể lực không theo kịp, cuối cùng không ai muốn thuê cậu cả, thật vất vả mới có người mướn, thì tiền công rất ít, thậm chí có ông chủ còn quịt luôn tiền công của cậu.
Lớn đến từng tuổi này, cậu bé rất ít gặp được người tốt, nhưng Trần Khánh lại được tính là một trong số đó.
“Phốc” một tiếng, Cẩu Phúc cố nén nước mắt, bỗng nhiên quỳ gối trước mặt Trần Khánh, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ kiên nghị, nói: “Tôi có thể bán máu, bán thận, chỉ cần có tiền, chuyện gì tôi cũng làm, anh có thể cứu bà nội tôi không?”
Trước khi đến đây, Cẩu Phúc đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, chỉ cần Trần Khánh có thể giúp, thì việc gì cậu cũng nguyện ý đi làm…