Lấy ví dụ như can chủ mắt. Trước kia mỗi khi Trần Khánh nhìn thấy con mắt của người bệnh có vấn đề, hắn đều sẽ theo bản năng cho rằng can của đối phương có vấn đề.
Nhưng trên thực tế phản ứng của con mắt lại bắt nguồn từ toàn bộ thân thể con người.
Thậm chí ngoại trừ con mắt, ngay cả mũi cũng được chia thành nhiều phần nhỏ khác nhau.
Dù phế chủ mũi, nhưng nếu mũi thực sự có vấn đề, lại không nhất định là công năng của phế bị hao tổn.
Ví dụ như khí sắc của mũi không đúng, khả năng cao là tỳ xảy ra vấn đề.
Ví dụ như trên mũi mọc mụn, khẳng định là vị hỏa quá vượng.
Ví dụ như màu sắc của phần da trên mũi không giống với màu da bình thường, vô cùng có khả năng là công năng của can bị hao tổn.
Cho nên, khi một bác sĩ trung y quan sát thân thể người, bọn họ đều phải có thị giác vĩ mô, cũng có thị giác vi mô.
Nói dễ hiểu hơn là, mỗi khi khám cho một người bệnh, các bác sĩ trung y cần phải chú ý quan sát kết cấu bên ngoài thân thể, cùng với tình trạng của cơ quan nội tạng bên trong thân thể, đối chiếu hai kết quả này với nhau vô cùng kỹ càng tỉ mỉ, mới có thể đưa ra được kết luận chính xác nhất.
Chuyện này khiến cho trung y hoàn toàn không cần dùng đến dụng cụ, chỉ cần dùng mắt thường nhìn một cái, là sẽ biết ngay thân thể người bệnh đang gặp phải vấn đề gì.
Hơn nữa ngay cả vọng chẩn, cũng không chỉ đơn giản là phương thức chẩn đoán bệnh thông quan quan sát khí sắc của đối phương. Bởi vì trong trường hợp quan sát khí sắc không chính xác, bác sĩ trung y cũng có thể tiến hành chẩn đoán thông qua lưỡi, qua tai, qua chân, qua tay...
Và không cần biết là quan sát vẻ ngoài của lưỡi, tai, tay hay chân, các bác sĩ trung y đều có thể tìm ra bệnh tật tương ứng ở bên trong cơ thể.
Có vài người hiểu chuyện trên mạng một mực mắng chửi phương thức bắt mạch của trung y, còn nói rằng nếu bệnh nhân không có tay, chẳng phải trung y đã phế rồi sao?
Haizz… người nói như vậy là hoàn toàn không hiểu biết gì về trung y.
Có thể nói thế này, chỉ cần ở thời điểm người tới xem bệnh không chết, thì các bác sĩ trung y lợi hại đều có biện pháp biết được tình trạng thân thể của đối phương.
Không đúng, đã chết cũng có thể xem, đừng quên, khám nghiệm tử thi cũng là một chi nhánh trong trung y nha!
Sau buổi trưa, ánh mặt trời có chút khô nóng, nhưng Trần Khánh đang ở bên trong phòng điều hòa, ngược lại toàn thân vô cùng thoải mái.
Hắn vừa đọc sách vừa uống trà, rất thích ý.
Nhưng đúng vào lúc này, lại có nửa cái đầu thò ra từ bên ngoài cửa phòng làm việc, sau đó, một đôi mắt lén lén lút lút liếc qua liếc lại khắp nơi.
Rất nhanh, ánh mắt ấy đã tập trung lên sườn mặt của Trần Khánh.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Trần Khánh, đôi con ngươi kia thoáng có chút chần chờ, vừa khẩn trương vừa do dự, kèm theo một chút nghi hoặc, mơ hồ khó nắm bắt không ngừng lướt qua.
Dường như đối phương muốn đi vào, nhưng lại có chút sợ hãi không dám tiến vào.
"Này, nhóc con, cháu tìm ai vậy?"
Sở Diêu Quyền vừa tới Hán Y Đường, ông ấy đang chuẩn bị đến văn phòng rót nước rồi chạy qua phòng khám tọa chẩn, lại nhìn thấy một cậu bé đang ghé sát lên cửa văn phòng, ngó vào bên trong.
“Này, nhóc con, cháu tìm ai vậy?”
Nghe vậy, cậu bé lập tức cúi đầu sát vào trong ngực, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Sở Diêu Quyền sững sờ nhìn theo bóng lưng cậu bé, trong lòng thực sự không biết nên làm sao.
Chẳng lẽ ông ấy đáng sợ như vậy?
Sở Diêu Quyền mang theo vẻ mặt mơ màng, chậm rãi tiến vào văn phòng, sau khi nhìn thấy Trần Khánh đang ở trong này, không nhịn được lập tức phun nước bọt nói: “Trần Khánh, giọng nói của tôi rất dọa người sao?”
Trần Khánh kỳ quái nói: “Anh làm sao vậy?”
Sở Diêu Quyền chỉ chỉ ra ngoài cửa, nói: “Vừa nãy có một đứa nhỏ mới ghé lên cửa đó nhìn về phía văn phòng, tôi mới gọi nó một tiếng, nó đã sợ tới mức chạy vụt ra ngoài rồi.”
Một cậu nhóc sao?
Trần Khánh cười nói: “Có lẽ người ta chỉ sợ nói chuyện với người lạ mà thôi.”
Sở Diêu Quyền bĩu môi: “Có lẽ là vậy. À, gần đây cậu làm ở bệnh viện trung y thế nào rồi?”
Trần Khánh rời lực chú ý lên trên trang sách: “Cũng được, sau khi đã quen thuộc, thì không còn mệt như ngày đầu nữa.”
Sở Diêu Quyền cười nói: “Rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi. Lão Vương kia vừa gặp mặt đã không ngừng kêu ca phàn nàn với tôi. Anh ta liên tục nói rằng đúng là tiền thật không dễ kiếm, rất cmn mệt mỏi.”
Trần Khánh cũng không nhịn được nở nụ cười, đúng là mấy ngày nay Vương Xuân Lam mệt mỏi thật.
Dù sao trước kia ông ấy cũng chưa từng làm việc cường độ cao như vậy.
Thứ nhất là tọa chẩn ở bệnh viện trung y, cần phải ngồi cả một ngày, thậm chí còn chẳng có cả thời gian đi uống nước, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi làm sao có thể chịu đựng được?
Nhưng đại khái là lực lượng y đức quá lớn, khiến cho ngoài miệng Vương Xuân Lam có phàn nàn như thế nào, thì lúc khám bệnh, ông ấy vẫn luôn nghiêm túc chịu trách nhiệm, hoàn toàn không có chuyện giả bộ ngớ ngẩn với người bệnh để lừa đảo.
Hơn nữa có một số bệnh, khám không tốt chính là khám không tốt, gã sẽ không vì thể diện mà cứng rắn giữ bệnh nhân ở lại bên mình, ngược lại sẽ lên tiếng kêu gọi Trần Khánh, để bệnh nhân tới chỗ Trần Khánh hội chẩn.
Trên phương diện này, Vương Xuân Lam còn tốt hơn nhóm bác sĩ trung y vàng thau lẫn lộn trong trung y viện Giang Hạ bên kia rất nhiều.
Có lẽ cũng chính vì có loại phẩm chất này, mấy người bọn họ mới có thể tụ tập cùng nhau ở lại bên trong Hán Đường Y nho nhỏ này.
Trần Khánh cười nói: “Bác sĩ Sở, còn anh thì sao? Anh có có cân nhắc đi qua bệnh viện trung y tọa chẩn hay không?”
Sở Diêu Quyền vội vàng lắc lắc đầu: “Đừng đừng đừng, tôi không muốn đến cái tuổi này rồi còn phải đi chịu tội đâu. Nói cho cùng, ở thời điểm hiện giờ con trai tôi cũng có thể tự mình kiếm tiền rồi. Với khoản tiền tôi tích góp được, cũng đủ để cho hai vợ chồng tôi tiêu xài. Theo lý thuyết, tôi cũng không cần phải làm việc ở Hán Y Đường nữa.”
“Nhưng tôi vẫn rất thích xem bệnh cho người ta, tuy bản lĩnh của tôi không được tốt lắm, nhưng vẫn có thể giúp đỡ được vài người, so với chuyện cứ ở nhà hoang phế, thì cống hiến một chút sức lực vẫn tốt hơn, cậu nói có đúng hay không?”
Trần Khánh gật gật đầu: “Đúng.”