Được Trần Tùng dặn dò từ trước, gian nhà kho nhỏ bên trong Hán Y Đường cũng được quét dọn sạch sẽ rồi, bên trong còn có thêm hai chiếc giường, không lớn, nhưng cũng đủ cho Hứa Văn Diệu và bà nội của cậu bé ở lại.
Ngoại trừ thứ này, Trần Tùng còn mua một vài món đồ dùng sinh hoạt đặt vào bên trong, thậm chí còn chuyển cả cái bàn không dùng bên ngoài phòng mạch vào nơi này.
Hứa Văn Diệu nhìn thấy hết thảy những chuyện này, trong lòng cảm động đến lạ.
Đây là lần thứ hai cậu bé gặp được một người có thể vô tư trợ giúp mình như vậy, lần đầu tiên là chú Bành.
Sau khi Trần Khánh thu xếp chỗ ở cho bà nội Hứa Văn Diệu xong xuôi, hắn lập tức đưa Hứa Văn Diệu đi vòng quanh Hán Y Đường, cuối cùng mới dẫn cậu bé vào phòng sắc thuốc.
Công việc ở nơi này không quá phức tạp, chỉ yêu cầu sự cẩn thận, đương nhiên khẳng định là trong vài ngày đầu tiên, cậu bé không cần phải trực tiếp xử lý công việc trong này, chỉ ở bên trong quan sát mọi người làm việc là đủ, chờ sau khi hiểu biết cặn kẽ quy trình rồi, tự nhiên có thể xử lý được.
Đây là lần đầu tiên Hứa Văn Diệu nhìn thấy những loại thuốc Đông y này, và câu hỏi đầu tiên bật ra từ trong miệng cậu bé lại chính là hương vị của chúng.
Trước kia, cậu đi mua thuốc cho bà nội mình, đều là thuốc tây, gần như chẳng có mùi gì cả.
Nhưng kỳ quái chính là, Hứa Văn Diệu cũng không chán ghét hương vị của thuốc Đông y, ngược lại còn cảm thấy chúng rất dễ chịu.
Đứng bên trong phòng sắc thuốc, cậu bé có vẻ tò mò đến lạ, đôi con ngươi càng không ngừng quan sát hết thảy mọi chuyện chung quanh, nhìn y tá lấy thuốc, sắc thuốc, rót thuốc, hết thảy những chuyện này đều vô cùng thú vị với cậu.
Trần Khánh thấy dáng vẻ của Hứa Văn Diệu, cũng có chút yên tâm, tạm thời bước ra bên ngoài phòng sắc thuốc, rồi nhanh chóng đi tới văn phòng của Trần Tùng.
"Xong rồi hả?" Trần Tùng vừa nhìn thấy hắn đã hỏi.
"Còn chưa đâu ba." Trần Khánh nói.
"Thế còn chuyện gì nữa?" Trần Tùng hỏi.
"Con có thể dự chi tiền lương tháng sau hay không?" Trần Khánh hỏi.
"Con không có tiền?" Trần Tùng hỏi.
"Vâng." Trần Khánh nói.
"Thế đi tìm mẹ con đi. Những chuyện kiểu này bà ấy chẳng những sẽ cho, còn cực kỳ vui vẻ bỏ tiền nữa." Trần Tùng nói.
"Chuyện này khác, con muốn dùng tiền của mình." Trần Khánh nói.
"Thằng nhóc con này... Được rồi, ba ký tên cho con, con qua phòng tài vụ lĩnh nhé." Trần Tùng nói.
Vài giây sau, Trần Khánh nhận được tờ giấy, sau khi qua bên phòng của Tô Vĩ Trung nhận tiền lương một tháng, hắn nhanh chóng quay lại phòng sắc thuốc.
"Tiểu Hứa!" Trần Khánh gọi Hứa Văn Diệu.
Hứa Văn Diệu nghe vậy, lập tức từ trong phòng sắc thuốc, đi ra ngoài.
"Anh Trần."
Trần Khánh sờ sờ đầu cậu bé, rồi kéo đến một góc khác: "Tôi hỏi cậu, có muốn học trung y không?"
Lại nói, tâm tính của Hứa Văn Diệu không tồi, làm việc cũng rất cẩn thận, quan trọng nhất là cậu bé rất khát khao được học hành.
Trần Khánh phát hiện ra rất nhiều chi tiết trong cuốn sổ lúc trước, đó là có một vài chữ cậu bé vốn không biết nó là gì, nhưng hoàn toàn không bỏ cuộc, ngược lại đợi cho đến khi chép đi chép lại vài khoản tiền, cậu bé đã nhớ được mặt chữ.
Chuyện này đã đủ để chứng minh rằng, tuy không có đi học, nhưng Hứa Văn Diệu vẫn một mực ôm trong lòng khát khao được học tập.
Đối với Trần Khánh, dạy người của trung y viện là dạy, dạy Hứa Văn Diệu cũng là dạy.
Hơn nữa, với tình huống hiện tại của Hứa Văn Diệu, trả thù lao cho cậu bé là vô dụng, hơn nữa, cho người con cá còn không bằng dạy người cách câu, chỉ có dạy cậu bé bản lĩnh, mới có thể chân chính chữa khỏi “Bệnh nghèo”.
Đúng vậy, đối với Trần Khánh, Hứa Văn Diệu cũng là một người bệnh, chẳng qua thứ mà bệnh tật tra tấn cậu bé vốn không phải là thân thể...
Nghe được vấn đề Trần Khánh hỏi mình, trong lòng Hứa Văn Diệu tràn đầy vui sướng.
Đúng là cậu bé không hiểu trung y, nhưng chỉ cần có người chịu dạy, cậu bé học cái gì cũng không sao.
"Muốn học!" Hứa Văn Diệu gật đầu thật mạnh.
Trần Khánh cười nói: "Vậy về sau, anh chính là thầy của em nhé, ý em thế nào?"
Hứa Văn Diệu gật đầu, lộ ra nụ cười rạng rỡ: "Vâng vâng, chào thầy."
Vừa gọi một tiếng thầy, lập tức cảm nhận được hương vị của học sinh tiểu học. Đương nhiên lần đầu tiên thu học sinh, Trần Khánh cũng vô cùng vui vẻ.
"Nếu em đã là học sinh của thầy, thì hiện tại, thầy muốn em làm một chuyện, nhưng không cần phải lập tức hoàn thành đâu."
Khi nói chuyện, Trần Khánh đã lấy ra một xấp tiền mặt từ trong túi: "Ở đây có mười ngàn tệ, em dựa theo những khoản được ghi chép trong cuốn sổ kia, lần lượt trả tiền lại cho những người mất của, đống đồ đã bán đi, cứ tính tiền theo giá gốc trả lại cho họ là được. Em có thể làm được hay không?"
Làm sai không đáng sợ, đáng sợ chính là không biết hối cải.
Trần Khánh làm ra quyết định này, hoàn toàn không phải bốc đồng nhất thời mà có nguyên nhân của riêng hắn.
Một là muốn thử xem Hứa Văn Diệu có vì tiền tài mà dao động hay không.
Hai là muốn thử xem Hứa Văn Diệu có đủ dũng khí để đối mặt với sai lầm mà bản thân từng phạm phải hay không.
Hắn thừa nhận, trong loại chuyện này, mình có ôm một chút tâm lý đánh cược.
Đương nhiên, điều làm hắn quyết định bỏ ra một khoản tiền đặt cược lớn như vậy, cũng không phải người khác, mà chính là ngũ tạng của Hứa Văn Diệu.
Vừa rồi, khi hắn đưa Hứa Văn Diệu đi dạo khắp nơi quanh Hán Y Đường, Trần Khánh vẫn một mực nắm lấy cổ tay cậu bé, hàn huyên hồi lâu cùng ngũ tạng của Hứa Văn Diệu.
Từ trong miệng năm kẻ nằm vùng kia, Trần Khánh đã biết nội tâm của Hứa Văn Diệu có chút đơn thuần, không có quá nhiều tâm tư khác.
Hứa Văn Diệu kinh ngạc đưa mắt nhìn Trần Khánh. cảm xúc từ buổi chiều vốn đã khống chế được thì tại một khắc này, lại không thể khống chế được nữa, trực tiếp vỡ òa…
Cậu bé muốn nói một tiếng cám ơn, nhưng trong lòng lại cảm thấy một tiếng cám ơn này quá nhẹ.
Trần Khánh đã làm hết thảy về cậu bé, lại khiến cậu bé rõ ràng cảm nhận được bản thân vô dụng, không biết nên lấy gì để báo đáp đối phương.
Phù phù!
Đột nhiên, Hứa Văn Diệu quỳ hai đầu gối xuống đất, “Phanh phanh phanh” trực tiếp dập đầu lạy Trần Khánh ba cái.
Chờ đến lúc ngẩng đầu, nước mắt đã ướt nhòa hai má...