Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 287 - Chương 287 - Khi Ta Chết Đi, Hãy Chôn Cùng Ta!

Chương 287 - Khi Ta Chết Đi, Hãy Chôn Cùng Ta!
Chương 287 - Khi Ta Chết Đi, Hãy Chôn Cùng Ta!

Trần Khánh dám gọi cú điện thoại này, chính vì hắn đã biết rõ phương hướng trị liệu chứng liệt.

Chỉ cần phương hướng đúng, như vậy trước mắt sẽ có hai loại tình huống, một là hiệu quả trị liệu rõ rệt, một là hiệu quả trị liệu thong thả.

Tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống bệnh tình của người bệnh càng trở nên nghiêm trọng hơn!

Bởi vì theo lẽ thường, tình huống nọ chỉ phát sinh khi phương hướng xảy ra vấn đề.

Trần Tùng nghe xong, trong lòng vẫn có chút lo lắng. Càng ngày những chứng bệnh mà Trần Khánh muốn chữa càng phức tạp, ông ấy thật sự sợ hãi lòng tự tin của Trần Khánh quá mức bành trướng.

Phải biết rằng ở thời đại hiện giờ, rất nhiều bác sĩ trung y đều cẩn thận vô cùng, gần như bọn họ xem bệnh kê đơn đều kê một chút vị dược nhẹ nhàng, cực kỳ ít phát sinh tình huống kê dược hiệu mạnh mẽ.

Một là bản thân bọn họ không quá tin tưởng, hai là bọn họ sợ người bệnh uống vào phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Đương nhiên, ngoại trừ những nguyên nhân này, vẫn còn một số cực ít bác sĩ trung y vẫn thích dùng thuốc có dược hiệu mạnh, lá gan lớn đến sợ.

Trần Tùng còn biết có mấy phòng khám phái Kinh Dương bởi vì đã dùng đến thuốc có dược hiệu mạnh, làm cho người bệnh xảy ra vấn đề, cuối cùng đã bị cấm hành nghề y.

Chính vì bọn họ quá tự tin vào bản thân mình, hơn nữa, lại phán đoán sai về tình huống của người bệnh, mới xảy ra chuyện.

Trần Tùng có chút sợ hãi Trần Khánh cũng xuất hiện vấn đề này.

Nhưng nếu Trần Khánh đã muốn cho người bệnh nọ đến phòng khám của bọn họ, vậy cũng tương đương là hắn trị liệu ngay dưới mí mắt của ông ấy rồi. Chung quy lại, chuyện này cũng khiến Trần Tùng thoáng buông lỏng được một hơi.

"Nhớ kỹ, con nhất định phải cực kỳ cẩn thận. Chuyện này vốn không phải là bệnh, mà là một mạng người đó, con có biết hay không?" Trần Tùng vẫn không yên tâm, lại mở miệng nhắc nhở.

"Yên tâm đi ba, con hiểu được." Trần Khánh cười nói.

"Được, vậy con cứ bắt tay vào chuẩn bị đi, để ba cho người dọn kho hàng kia. Còn đứa nhỏ nọ, cứ để cho nó đến phòng sắc thuốc làm trợ thủ." Trần Tùng nói.

"Cám ơn ba." Trần Khánh cười nói.

"Vớ vẩn, khách khí với ba làm gì, so sánh với Chu gia gia của con, chút công đức này tính cái rắm, cúp đi." Trần Tùng nói.

Trần Khánh nhìn di động, trong lòng vui vẻ không khỏi cười cười.

Lại nói, Chu gia gia trong miệng Trần Tùng tên là Chu Nguyên Vũ, là sư huynh của ông nội Trần Khánh, cũng là thầy của Trần Tùng.

Trước kia khi học trung y, cha ruột không trực tiếp dạy con trai mình, đều tìm cho đối phương một người thầy.

Chu Nguyên Vũ chính là người thầy mà ông nội của Trần Khánh tìm cho Trần Tùng.

Nghe nói y thuật của ông ấy rất lợi hại!

Trần Khánh chưa từng gặp mặt đối phương, có thể là lúc hắn chừng một, hai tuổi, Chu Nguyên Vũ từng bế hắn, nhưng đó là Trần Tùng nói thôi, còn bản thân Trần Khánh không có chút ấn tượng nào.

Hắn chỉ còn nhớ hồi nhỏ, ở thời điểm Trần Tùng kể chuyện cho mình nghe, ba thường xuyên nhắc tới vị Chu Nguyên Vũ gia gia này.

Năm đó, khi Chu gia gia vẫn còn hành nghề y, bởi vì y thuật cao siêu, cho nên rất nhiều người đều không quản đường xa vạn dặm, vẫn lặn lội tìm đến nơi này mong ông ấy xem bệnh. Và cho tới bây giờ, ông ấy cũng chưa từng từ chối một ai, nhưng đương nhiên, chữa bệnh là phải trả thù lao.

Nếu thực sự gặp phải người bệnh quá mức nghèo túng, ông ấy sẽ cho người ta nợ tiền chữa bệnh.

Ban đầu, rất nhiều người đều nói xấu sau lưng Chu gia gia, nói ông ấy ỷ vào bản thân biết trị bệnh thì nhất định phải đòi tiền, nhưng thời gian lâu dài, rất nhiều người mới phát hiện ra rằng, tuy Chu gia gia luôn bắt những người nghèo kia ghi nợ, nhưng vốn dĩ ông ấy chưa từng đến thúc giục bọn họ phải trả tiền.

Thời gian trôi qua, có người luôn nhớ kỹ chuyện này trong lòng, sẽ tìm đến trả nợ, đương nhiên, cũng có người không nhớ rõ hoặc là không muốn nhớ, thế là từ đó về sau không còn tiếp tục tìm đến ông ấy nhờ xem bệnh nữa.

Nhưng Chu gia gia vẫn giữ vững nguyên tắc đó là đến khám bệnh tại nhà, có đôi khi gặp phải người bệnh không thể rời khỏi nhà, ông ấy cũng sẽ trèo non lội suối mà chạy đến tận nhà người bệnh khám và chữa cho họ.

Tương tự như vậy, nếu gặp phải người bệnh thực sự không có tiền để trả, chỉ có thể dùng gạo thay tiền, ông ấy cũng không thu dù chỉ một hạt gạo, chỉ cần đối phương ghi nợ là được.

Trần Khánh nghe nói, tới cuối cùng Chu gia gia đã mất trong quá trình bắt mạch cho người bệnh. Ông ra đi vô cùng an yêu, không có bất cứ thống khổ gì, giống như là đi ngủ, sau đó nhẹ nhàng mà vĩnh biệt cõi đời thôi.

Lễ tang năm đó, Trần Tùng tìm được mấy ngàn tới hơn vạn tờ giấy ghi nợ trong nhà Chu gia gia, không thể đếm hết được, bên trên đống giấy ghi nợ này có một tờ giấy.

Tờ giấy nọ chỉ có duy nhất tám chữ: "Khi ta chết đi, hãy chôn cùng ta!"

Sau này, những tờ giấy ghi nợ nọ cũng được hoả táng cùng Chu gia gia.

Đúng vậy, so sánh với những chuyện Chu gia gia đã làm, chuyện mà Trần Khánh muốn làm vốn không tính là cái gì.

Trần Khánh trở lại trong phòng, đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh, mới mở miệng nói: "Tiểu Hứa, muốn theo tôi đến Hán Y Đường hay không? Sau này, cậu sẽ hỗ trợ vài việc vặt ngay tại Hán Y Đường, không có tiền lương, nhưng bao ăn bao ở, bà nội cậu cũng ở luôn bên đó, điều kiện không quá tốt đâu, nhưng tiện cho tôi khám và chữa bệnh cho bà. Cậu có muốn đi hay không?" Trần Khánh cười nói.

Hứa Văn Diệu thoáng sửng sốt một hồi, thật lâu sau vẫn chưa phản ứng lại được, nhưng nhìn thấy nụ cười tươi đầy dịu dàng của Trần Khánh, cậu bé không khỏi gắt gao cắn chặt môi dưới, cố gắng hết mức để nước mặt của mình không rơi xuống.

Bên trên đôi con ngươi kiên nghị kia lập tức ánh lên vẻ cảm kích.

"Anh Trần, cám ơn anh!" Hứa Văn Diệu không chút do dự, lập tức cúi đầu chín mươi độ.

Trần Khánh cười sờ sờ đầu Hứa Văn Diệu: "Đi dọn dẹp một chút nào, hôm nay chúng ta sẽ dọn qua bên đó."

"Vâng!" Hứa Văn Diệu nói xong, đã bắt đầu sửa sang lại quần áo.

Quần áo của hai bà cháu bọn họ vốn không nhiều lắm, thu thập cũng nhanh, chỉ chừng vài phút, Hứa Văn Diệu đã xử lý xong toàn bộ rồi.

Trần Khánh lập tức cõng bà nội Hứa Văn Diệu lên lưng, sau khi khóa kỹ cửa, hai người bọn họ gọi một chiếc taxi trở lại Hán Y Đường.

Bình Luận (0)
Comment