"Anh Trần, nước đây." Cùng lúc ấy, Hứa Văn Diệu cũng bưng đến một chén nước.
Sau khi Trần Khánh nhận lấy chén nước uống xong, lại bắt đầu tự hỏi nên trị liệu cho bà nội Hứa Văn Diệu như thế nào.
Nếu hiện tại là mùa hạ, như vậy ngũ tạng tương hợp với mùa chính là trái tim. Bởi vậy, hắn muốn trong khi chọn huyệt vị của Dương Minh Kinh, còn phải chú ý đến huỳnh huyệt và thú huyệt của tâm kinh nữa.
Sau khi xác định xong những điều này, Trần Khánh còn phải cân nhắc đến canh giờ mỗi ngày. Nghĩa là trong khi chọn huyệt, hắn còn phải phối hợp với Tử Ngọ Lưu Chú.
Đương nhiên, Trần Khánh cũng có thể châm thứ ngay ở thời điểm hiện tại, nhưng làm vậy không ổn, hiệu quả sẽ rất kém cỏi!
Sở dĩ cổ nhân nghiên cứu ra Tử Ngọ Lưu Chú, chính vì Tử Ngọ Lưu Chú có phương pháp khai huyệt.
Cái gì gọi là khai huyệt?
Có người cho rằng nguyên nhân cần phải khai huyệt là bởi vì doanh khí và vệ khí vừa vặn gặp nhau tại một điểm, chỉ cần động vào điểm này, huyệt sẽ mở…
Đây là sai lầm cực kỳ lớn.
Khai huyệt vốn không phải là mở ra huyệt vị, nếu chỉ hiểu theo mặt chữ, khẳng định sẽ hiểu lầm.
“Khai" ở trong này chính là khai thông, nghĩa là vào lúc này, khi châm thứ bổ tả ở tại huyệt vị đó thì kinh khí cùng mầm bệnh có liên quan đến những bộ phận khác trên cơ thể ở tại huyệt vị đó, đều có tác dụng khơi thông khí huyết, cho nên khai huyệt vào thời điểm này, sẽ mang đến hiệu quả chữa bệnh tốt nhất.
Cách nói “thủ thời đãi khí” trong nội kinh cũng được căn cứ vào đạo lý này.
Sáu mươi sáu kinh huyệt trong kinh mạch tạng phủ của cơ thể con người đều phối hợp chặt chẽ với Âm Dương Ngũ Hành, "Thời", "Ngày", "Thiên can" cũng phối hợp chặt chẽ với Âm Dương Ngũ Hành.
Bởi vì cơ thể con người là một thiên địa nhỏ, khí của thiên địa và khí của cơ thể con người cũng tương ứng với nhau, cho nên doanh vệ khí trong kinh mạch trên cơ thể người còn có thời điểm thịnh suy khác biệt.
Mà ngũ hành lại có mối quan hệ tương sinh tương khắc.
Tương sinh: đồng khí có thể tương ứng mà hợp.
Tương khắc, dị khí không thể tương ứng mà hợp.
Cho nên vào thời điểm này, cần phải dùng đến Tử Ngọ Lưu Chú Định Huyệt Ca.
Lại nói, trí nhớ của Trần Khánh không tồi, nhưng hắn chỉ đọc Tử Ngọ Lưu Chú Định Huyệt Ca kia đúng một lần, căn bản không nhớ kỹ, cho nên, nhất định phải mượn dùng Baidu.
Trần Khánh trực tiếp lấy ra di động, tìm tòi Tử Ngọ Lưu Chú Định Huyệt Ca.
"Ngày Giáp giờ Tuất đảm khiếu âm, giữa ngày Bính giờ Tý trước cốc huỳnh, Mậu Dần hãm cốc đi Dương Minh, chạy ngược lại Khâu Mộc tại Dần, Canh Thần kinh chú Dương Khê huyệt, Nhâm Ngọ ủy tìm tại bàng quang, ngày Giáp giờ Thân nước nhập tam tiêu, huỳnh hợp Thiên can lấy cửa dịch..."
Thời điểm Mậu Dần cũng chính là ba đến năm giờ rạng sáng.
Nhưng Tử Ngọ Lưu Chú Định Huyệt Ca lại tuần hoàn dựa theo sáu mươi canh giờ đến, cũng chính là trong năm ngày ấy chỉ có một lần Mậu Dần xuất hiện.
Muốn chữa khỏi cho bà nội Hứa Văn Diệu trong thời gian ngắn nhất, hắn nhất định phải nắm chắc mỗi một thời khắc Mậu Dần trong năm ngày này.
Còn thời điểm khác không cần phải tuần hoàn theo Tử Ngọ Lưu Chú Định Huyệt Ca, chỉ cần lấy huyệt vị trên mười hai kinh đối chiếu theo mười hai canh giờ là được. Hiệu quả trị liệu vẫn có, chỉ hơi giảm đi một chút thôi.
Đương nhiên, nếu không dựa theo Tử Ngọ Lưu Chú, chỉ vẻn vẹn là châm thứ tại Dương Minh Kinh như bình thường, cũng không có nghĩa là vô dụng.
Trần Khánh chỉ muốn cố gắng hết sức đưa ra phương án trị liệu hoàn mỹ nhất mà thôi.
Hô ~
Trở về tìm đạo sĩ thối tính toán một chút xem Mậu Dần thuộc ngày nào vậy!
Sau khi Trần Khánh nghĩ thông suốt tất cả mọi chuyện, hắn lập tức lấy ra di động, dặn dò Hứa Văn Diệu một tiếng, sau đó gọi điện thoại rồi đi ra bên ngoài.
Tìm một nơi râm mát, Trần Khánh ngoảnh mặt lại nhìn về phía cửa phòng, sau khi điện thoại có người nhận, hắn lập tức đè thấp âm thanh, nói: "Alo, ba à, con nói với ba chuyện này, con có quen một đứa nhỏ, ba có nhận nó hay không?"
Dầu bên kia điện thoại, Trần Tùng kỳ quái hỏi: "Con muốn làm cái gì vậy? Tuyển lao động trẻ em chính là phạm pháp đó! !"
Trần Khánh nói: "Không trả tiền thì đâu có tính!"
Trần Tùng nhíu mày nói: "Đứng đắn một chút, có rắm mau phóng!"
Trần Khánh lập tức giải thích: "Là bà nội của đứa nhỏ này mắc chứng liệt, nếu cứ để bà ấy ở nhà, trị liệu không tiện chút nào, hơn nữa đứa nhỏ này cũng vì vậy mà đi đâu cũng bị người ta bắt nạt. Ba xem có thể cho nó ở lại phòng khám của chúng ta làm vài việc lặt vặt hay không? Không cần cho tiền lương, bao cơm là được. Mặt khác, không phải chúng ta vẫn còn một cái nhà kho bỏ trống ư? Chuyển bà nội của đứa nhỏ vào trong đó hẳn là không thành vấn đề?"
Trần Tùng im lặng một lát mới nói: "... Người trong nhà của đứa nhỏ ấy đâu?"
Trần Khánh nói: "Mẹ bỏ đi, ba mặc kệ."
Trần Tùng nói: "Nó bao nhiêu tuổi?"
Trần Khánh suy đoán: "Hẳn là sắp được mười bốn tuổi rồi."
Trần Tùng hít sâu một hơi, nói: "Nếu là tình huống đặc thù, vậy cứ tạm thời cho hai bà cháu nó đến nơi này ở một đoạn thời gian đi, để ba xem xem có thể tìm cho bà nội thằng bé một người lao công hay không."
Trần Khánh cười cười, hắn lập tức nhớ tới nhà cửa của Hứa Văn Diệu được cậu bé quét dọn sạch sẽ vô cùng, lập tức nói: "Không cần, cứ để cho thằng bé chăm sóc bà nó là được. Theo con, chúng ta có tìm một người khác đến, nó cũng lo lắng, không yên tâm. Đứa nhỏ này… vì cứu bà nội của mình mà nó còn dám đi bán máu bán thận."
"Có lòng hiếu thảo vậy là không tồi, chúng ta có thể giúp đỡ ít nào hay ít đấy. Ai? Chờ đã, con vừa nói là chứng liệt sao? Tới trình độ nào rồi?"
Mãi đến lúc này, Trần Tùng mới phát hiện ra điểm mấu chốt của vấn đề.
Trần Khánh nói: "Toàn thân tê liệt!"
Trần Tùng hít một hơi thật mạnh, sau đó rít gào nói: "? ? ? Thằng nhóc kia, có phải con không biết được bản thân mình đáng mấy cân mấy lạng hay không? Người ta mắc chứng tê liệt toàn thân mà con cũng dám chữa! ?"
Trần Khánh bị âm thanh trong điện thoại làm cho màng tai suýt chút nữa là rách tả tơi, đợi cho Trần Tùng rống xong, hắn mới nghiêm túc nói: "Ba, con là loại người không đáng tin cậy thế sao? Ba cứ yên tâm đi, con có dự liệu, dù trị không hết cũng không gặp chuyện không may."