"Hắc, vậy là tốt rồi, đám khốn nạn ấy đã tra tấn chúng ta nhiều năm rồi, ta đã sớm ngứa mắt với bọn chúng, nếu ngươi thay chúng ta bắt bọn chúng tới giải quyết, ta còn không vui lắm đâu. Thù này phải do chúng ta tự tay báo!" Tâm hoả tức giận nói.
"Đúng vậy, tuyệt đối không thể bỏ qua cho chúng nó!" Phế kim tán thành.
"Đúng thế đúng thế." Tỳ thổ lập tức phụ họa.
"Tốt nhất là có thể nhốt bọn chúng lại, sau đó tra tấn chúng nó giống như chúng nó đã từng tra tấn chúng ta." Can mộc hung hăng lên tiếng.
"..." Thận thủy nói.
"Bác sĩ, hiện tại chúng ta có thể đối phó với đám nhiệt tà kia chưa?" Tâm hoả hỏi.
"Đợi lát nữa đi, các ngươi vừa mới khôi phục, không thể nóng vội được. Mặt khác đối phó với nhiệt tà cũng cần phải bắt đầu từ phần yếu nhất trước, cho nên, các ngươi cần phải xử lý nhiệt tà đang tác oai tác quái bên phía thận thủy, sau đó mới chuyển qua đối phó với nhiệt tà tại tỳ thổ, còn nhiệt tà tại phế kim, cứ để nó đến giai đoạn cuối cùng, đã hiểu chưa?" Trần Khánh nói.
"Quân sư nha!" Tỳ thổ khen ngợi.
"Vẫn là đầu óc của bác sĩ dùng tốt." Can mộc tán thành.
"Ngươi có ý tứ gì? Nói đầu óc ta không dùng được ư?" Tâm hoả cả giận nói.
"Ai, lời này không phải là ta nói nhé." Can mộc thản nhiên đáp.
"Cút." Tâm hoả lập tức quay đầu nói: "Bác sĩ, hình như đã thật lâu rồi thận thủy vẫn chưa từng nói một tiếng nào cả… Tuy bình thường nó cũng như vậy, nhưng vẫn sẽ nhảy ra đâm chọc hai câu. Đúng là lời nói của nó chẳng ra sao, nhưng tốt xấu gì cũng còn sống. Mà hiện tại, nó vẫn một mực im lặng không nói lời nào, ta có chút lo lắng nếu nó không được rồi, ngươi có thể làm cho nó khôi phục lại hay không?"
Trần Khánh cười nói: "Vấn đề không lớn, thận thủy không nói lời nào bởi vì nó quá hư nhược mà thôi. Nhiệt tà tại phế kim quá thịnh, làm cho phế khí không đủ, tân dịch vừa thiếu vừa kém, lại bởi vì theo ngũ hành kim sinh thủy, phế hư tất thận hư. Hơn nữa, do công năng vận hoá của tỳ thổ xuống dốc, khí huyết sinh hoá không đủ, lại khiến cho về sau, thận thủy không nhận được bổ sung, một mực tiêu hao đến cạn kiệt chính mình. Nhưng vấn đề này không lớn, chờ sau khi các ngươi đuổi sạch đám nhiệt tà ra ngoài, tỳ thổ bắt đầu thuận lợi vận hoá khí huyết, thận thủy sẽ tự nhiên mà tốt đẹp thôi."
Tâm hoả thở nhẹ một hơi: "Vậy là tốt rồi."
Tuy mỗi ngày nó đều ồn ào nói rằng tất cả đừng sống nữa, nhưng nếu thực sự có huynh đệ gặp chuyện không may, tâm hoả vẫn thật tâm lo lắng.
Nhất là con hàng thận thủy này, thiếu nó cãi nhau cùng tâm hỏa, tâm hỏa lại có cảm giác lạc thú trong cuộc sống cũng thiếu đi một loại.
"Ai, ta rất tò mò, có thể hỏi ngươi một vấn đề hay không phế kim? Lúc trước nhiệt tà này xuất hiện như thế nào? Chúng là ngoại tà xâm lấn, hay là cảm xúc gây nên?" Trần Khánh hỏi.
"Ban đầu là tâm trạng của bà ấy không tốt." Phế kim đáp lời.
"Nói ta nghe xem nào." Trần Khánh nói.
"Nhà bà ấy rất nghèo, bởi vậy con dâu luôn chán ghét hai mẹ con bà ấy, từ sau khi bước chân vào cửa vẫn luôn gây gổ, cãi nhau. Cũng chính tại thời điểm ấy, bệnh tình của bà lão này bắt đầu phát tác. Sau này, chồng bà ấy mất đi, tình huống có chút nghiêm trọng, nhưng bà ấy vẫn một mực chịu đựng như vậy, không dám cũng không muốn đi bệnh viện."
"Mãi cho đến khi cháu trai của bà ấy được sinh ra, đến năm nó được chừng ba tuổi, con dâu bà ấy cho rằng trong nhà có hai người làm ruộng cũng không kiếm được tiền, liền lôi kéo con trai bà ấy ra ngoài làm công, ném cháu trai lại cho bà ấy nuôi nấng. Năm thứ nhất còn may mắn, lễ mừng năm mới hai người ấy còn có thể về thăm hai bà cháu khốn khổ này."
"Nhưng đến năm thứ hai, con dâu không quay lại nữa. Tuy con trai bà ấy không nói gì, nhưng bà ấy cũng đoán được mọi chuyện, có vẻ như tình cảm của hai người bọn họ xảy ra vấn đề rồi. Từ đó về sau, mỗi lần nghĩ lại chuyện này, bà ấy sẽ không ngừng tự trách bản thân, oán giận chính mình không có bản lĩnh. Cũng trong mấy năm này, tình trạng bệnh của bà ấy càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, tâm hoả cũng trợ giúp ta rất nhiều, nhưng không có tác dụng. Mỗi ngày bà ấy đều sống trong ưu thương sầu muộn, căn bản không thể hoàn toàn xử lý triệt để đi..."
"Đoạn thời gian kia, ngày nào chúng ta cũng gửi tín hiệu cảnh báo bà ấy, muốn bà ấy đi điều trị một chút, đừng giày vò bản thân như vậy nữa, nhưng bà ấy hoàn toàn không phản ứng lại. Có một năm mùa hè, bà ấy ra ruộng, phải đợi thật lâu, phơi nắng có chút nghiêm trọng, nhiệt tà liền nhân cơ hội tiến vào."
"Nếu đám tâm hoả chúng nó đều bình thường, chút nhiệt tà ấy gần như không thể tạo thành thương tổn, nhưng tại thời điểm đó, tất cả chúng ta đều gặp phải vấn đề rồi, năng lực tuyên túc của ta giảm mạnh, bởi vậy, không thể làm gì được chút nhiệt tà kia. Từ đó về sau, đành phải trơ mắt nhìn nhiệt tà nọ càn rỡ tàn sát bừa bãi chung quanh chúng ta, bà ấy cũng biến thành tình trạng hiện tại."
Phế kim nói xong, Trần Khánh cũng đại khái hiểu được mọi chuyện rồi.
Nói trắng ra, tình huống mà bà lão nọ gặp phải chính là ưu sầu thương phế.
Mà ngọn nguồn của nỗi ưu thương này chính là gia đình của bà ấy, cũng là xã hội này.
Trần Khánh biết, cả trước kia lẫn hiện tại, nông dân trồng trọt vốn chỉ có thể lăn lộn đạt đến hai chữ “ấm no”, thậm chí là năm 06 trước kia, Nhà nước mới dứt khoát hủy bỏ chính sách bắt nông dân nộp thuế lương thực.
Cho nên, làm ruộng muốn làm giàu, căn bản không có khả năng!
Kỳ thật, mỗi người nông dân đều đủ khả năng làm trăm nghề. Bọn họ có thể làm thợ xây, thợ mộc, thợ may, người chăn nuôi, thợ sửa máy móc… vân vân.
Nơi đơn giản là ở nông thôn, nông dân muốn làm gì thì làm cái nấy.
Nhưng cũng không biết từ khi nào, nông dân chỉ có thể làm duy nhất một việc, đó là trồng trọt.
Thậm chí ngay cả nội dung trên sách giáo khoa, dạy tri thức cho bọn nhỏ, cũng mặc định cho rằng nông dân chính là người sản xuất nông nghiệp, mà không phải là người sản xuất trăm nghề.
Hoa Hạ có thể từ một nước nông nghiệp chuyển biến thành nước công nghiệp như hiện nay, thứ mà chúng ta dựa vào là cái gì?
Là mồ hôi và máu của người nông dân, là vốn liếng của người nông dân.