Tình huống của mấy người bệnh nhân dẫn đầu tiến vào cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng, gần như trong nháy mắt khi bọn họ ngồi xuống Trần Khánh đã bắt đầu dùng ngân châm chữa bệnh cho bọn họ.
Và trước sau không đến ba phút đồng hồ, bệnh nhân lại hài lòng rời đi.
Nhất là một bệnh nhân bị sái cổ, một giây trước khi gặp Trần Khánh, đối phương còn đang kêu rên đầy đau đớn, nhưng một giây sau, Trần Khánh châm cứu xong, người nọ lại lập tức vui vẻ nhảy nhót tung tăng xoay cổ như chưa từng gặp phải vấn đề gì rồi.
Hiệu quả chữa bệnh nhanh như vậy, cũng làm rất nhiều bệnh nhân mới đến lập tức hô to hai tiếng Thần nhân.
Đặc biệt là một số bệnh nhân lớn tuổi, mấy năm nay, bọn họ một mực đi khám bệnh, bác sĩ nào mà chưa từng thấy qua, thậm chí còn có thể nói là cả trung y lẫn tây y đều quen mặt cả rồi. Nhưng chưa một lần nào, bọn họ được chứng kiến vị bác sĩ thần kỳ đến mức có thể chữa khỏi bệnh ngay tại chỗ như thế này.
Đặc biệt là trong các trung y viện.
Chẳng lẽ bọn họ không biết những bác sĩ làm việc trong này đều là giả trung y sao?
Đương nhiên là bọn họ biết chứ, nhưng bản thân bị bệnh, không tới tìm những bác sĩ kia thì biết đi tìm ai bây giờ?
Trung y viện đã vậy, đến bệnh viện trung tâm cũng chẳng khá hơn. Các bác sĩ trong này đều làm các loại kiểm tra, kê đơn thuốc, chẳng khác gì các bác sĩ trung y, chỉ khác một điều là thiết bị y tế bên trong bệnh viện trung tâm tiên tiến hơn, chi phí đắt hơn mà thôi.
Cho nên, sau khi nhìn thấy hiệu quả chữa bệnh của Trần Khánh, tâm tình của bọn họ hiện giờ… đúng là khó có thể diễn tả thành lời.
Cứ như vậy, trong khi hăng say làm việc, một buổi sáng đã trôi qua, sau khi Lý Kim Phong đưa cơm trưa tới cho Trần Khánh, Trần Khánh đơn giản ăn một chút, lại bắt đầu tọa chẩn.
Kỳ thật sau khi ăn cơm không nên lập tức tọa chẩn, bởi vì khi bữa ăn kết thúc, đó là quãng thời gian lá lách và dạ dày vận hóa, vào thời điểm này, tốt nhất là nên để tâm thần mình trong trạng thái trống rỗng, đầu óc có thể suy nghĩ về sự vật nhưng không thể suy nghĩ về vấn đề học thuật, nghiên cứu, làm như vậy không có lợi cho tiêu hóa.
Đáng tiếc mỗi lần như vậy Trần Khánh đâu có chịu nghỉ ngơi, chỉ có thể ủy khuất tỳ thổ chống đỡ.
…
“Chàng trai, thật xin lỗi, cháu gái tôi ăn cá bị hóc xương, có thể cho tôi chen ngang hàng được không? Ai, được, cám ơn.”
“Cô gái, xin lỗi, cháu gái tôi ăn cá bị hóc xương, cấp cứu cấp cứu, cho tôi chen ngang hàng được không? Cám ơn, cám ơn!”
…
“Đại ca, nhờ anh giúp một tay, cháu gái tôi ăn cá bị hóc xương, ai cảm ơn, cảm ơn!”
Bên ngoài phòng khám, một bác gái dẫn theo một cô bé khoảng bảy, tám tuổi đang không ngừng thương lượng với các bệnh nhân xếp hàng phía trước. Mọi người thấy thái độ của bà không tệ, mà đứa bé trên tay cũng đang khóc sướt mướt khiến cho người ta đau lòng.
Kết quả là tất cả đều nhao nhao nhường chỗ cho cô bé.
Nhưng cũng có bệnh nhân nhìn thấy tình huống này của cô bé, không nhịn được mở miệng nhắc hai câu: “Ăn cá bị hóc xương thì bác tới nhờ vả trung y cũng vô dụng, món đồ chơi này phải dùng nhíp gắp ra mới được.”
Bác gái bày ra vẻ mặt đau khổ đáp lại: “Chúng tôi đã đi rồi, nhưng bác sĩ nói xương quá nhỏ lại quá mềm, vị trí lại có chút sâu, nhìn không rõ lắm, không gắp được ra ngoài…”
Ông chú kia lại nói thêm: “Bà chị cho em bé uống giấm chua chưa?”
Bác gái lắc đầu: “Vô dụng.”
Ông chú kia lại nói: “Vậy thì phiền phức rồi, làm không tốt còn phải phẫu thuật, nhíp cũng không gắp được, khẳng định là đâm vào bên trong thịt, nếu như có mủ...”
Ông chú ấy còn chưa nói xong, người bạn bên cạnh gã lập tức cho gã một khuỷu tay: “Phẫu thuật cái gì? Chủ nhiệm Trần người ta y thuật rất cao, nói không chừng cậu ấy lập tức có thể gắp được thứ này ra, anh đừng có hù dọa đứa nhỏ như thế.”
Ông chú kia nghe vậy lập tức ngậm miệng lại.
“Bà nội, đau.” Mặt mũi đứa bé trên tay bác gái đỏ bừng, nước mắt đã khô thành mấy đường trên má, vừa nghe ông chú kia nói phải phẫu thuật, sắc mặt lập tức biến đổi.
Tuy tuổi cô bé còn nhỏ, nhưng vẫn hiểu được không ít thứ.
Cô bé biết phẫu thuật chính là phải mổ, mà cô bé lại sợ nhất là dao.
Bác gái xoa xoa khuôn mặt cháu gái, lau hàng lệ ở khóe mắt rồi dịu dàng an ủi: “Ngoan, lập tức đến chúng ta rồi.”
“Người tiếp theo.”
Bỗng nhiên, giọng nói của Trần Khánh từ trong phòng khám truyền ra, sắc mặt bác gái vui vẻ, vội vàng dẫn theo cháu gái đi vào phòng khám.
Không đợi Trần Khánh hỏi, bác gái đã trực tiếp nói: “Bác sĩ, cháu gái tôi ăn cá bị hóc xương, cậu làm ơn giúp tôi xem một chút.”
Bị hóc xương cá?
Món đồ chơi này thuộc loại thương tích, không tính là bệnh, nhưng nếu không xử lý kịp thời cũng rất nguy hiểm.
“Được, cô cho em bé ngồi xuống trước đi, chờ cháu đi lấy một thứ đã.” Trần Khánh nói xong, đã nhanh chóng đứng dậy rời khỏi phòng khám. Rồi dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, hắn chạy đến chỗ y tá ở quầy lễ tân lấy một cái bát cùng một đôi đũa đi tới.
Cái này để làm gì?
Mọi người tò mò nhìn Trần Khánh trở về.
Chỉ thấy sau khi hắn vào phòng khám, đã chạy đến chỗ máy lọc nước dùng bát hứng chút nước, tiếp theo tay trái bày ra thế Tam Sơn Quyết [1] bưng đáy bát, lại đặt chiếc đũa theo hình chữ thập lên trên mặt bát, tay phải vung kiếm chỉ, vừa ra hiệu cái gì đó, vừa không ngừng lẩm bẩm…
“Núi nuốt xương, đan hóa cốt, chín con rồng vàng lặn xuống hồ sâu, mời lão quân trên Mao Sơn, bổ xuống thiên lôi hóa tro cốt, phụng Thái Thượng Lão Quân tới, Tam Mao chân quân cấp cấp như luật lệnh.” (Chúc Do Thuật đều là lời truyền miệng, chú ngữ Cửu Long Hóa Cốt Thủy cũng có rất nhiều bản cũ, nhưng hiệu quả đều giống nhau.)
[1] : Tam Sơn Quyết là thế tay như sau: duỗi thẳng ngón cái, ngón trỏ và ngón út của bàn tay bên trái, tạo thành thế chân vạc, ngón giữa và ngón đeo nhẫn uốn cong tự nhiên trong lòng bàn tay.
Các bệnh nhân bên ngoài phòng khám không nghe rõ Trần Khánh đang niệm cái gì, nhưng nhìn động tác của hắn, lại đặc biệt giống với những lão nhân nông thôn trước kia, chỉ đi một thoáng, lúc trở về đã mời đạo sĩ tiên sinh đến làm phép.
Nhưng làm như vậy cũng có thể chữa được bệnh sao?