Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 294 - Chương 294 - Không Sao Hiểu Nổi???

Chương 294 - Không Sao Hiểu Nổi???
Chương 294 - Không Sao Hiểu Nổi???

Trần Khánh niệm xong, lập tức bưng chén nước kia đến trước mặt cô bé: “Nào, cháu hãy uống nó đi.”

Bác gái không hiểu vì sao hắn lại làm như vậy. Rõ ràng là lúc ở nhà, bà ấy cũng cho cháu gái mình uống nước rồi, nhưng vô dụng mà, sao đến bệnh viện, bác sĩ vẫn cho nước uống…

Uống nước này có khỏi bệnh được không?

Mặc dù trong lòng có nghi hoặc, nhưng bác gái vẫn làm theo: “Hề Hề, nghe lời bác sĩ, mau uống nước đi.”

Hề Hề nhíu mày, khuôn mặt tròn trịa rất đáng yêu, thấy bà nội nói như vậy, cô bé cũng rất ngoan ngoãn dùng đôi bàn tay nhỏ bé nâng bát lên, thật cẩn thận áp miệng vào.

Cô bé biết nuốt cái gì đó sẽ rất đau đớn, nhưng cũng biết đây là bác sĩ đang muốn chữa bệnh cho mình, nên cũng cố gắng nhịn đau mà uống nước.

Ừng ực ừng ực ~~~

Hả?

Sau khi cô bé nuốt trôi được uống ngụm nước đầu tiên, hàng lông mày vốn đang nhíu chặt lập tức giãn ra, đôi mắt to vụt sáng, nhanh chóng đưa mắt liếc ngang, vừa vặn đối diện với Trần Khánh.

Không đau đớn.

Trần Khánh nhếch miệng cười cười, ra hiệu cho cô bé tiếp tục uống thêm đi.

Hiển nhiên cô bé đã nhận ra loại nước này khác biệt rồi.

Sau khi uống một ngụm không đau, Hề Hề cũng bắt đầu có dũng khí hơn, mạnh dạn uống hơn, uống nhiều nước hơn, thậm chí khuôn mặt còn trực tiếp áp sát vào cái bát đến không còn khe hở.

“Cháu uống xong rồi.” Hề Hề đưa bát cho Trần Khánh.

“Giỏi quá, cháu còn đau không?” Trần Khánh cười nói.

Hề Hề nghe vậy, lập tức nuốt hai cái, sau đó lắc đầu như trống bỏi: “Cháu không đau nữa rồi.”

Trần Khánh xoa xoa đầu nhỏ của cô bé: “Vậy về nhà thôi.”

Hề Hề gật đầu nói: “Vâng vâng.”

Bác gái ở một bên nhìn mà sửng sốt, vậy là ổn rồi sao?

Phải biết rằng, trước kia bọn họ từng đến bệnh viện trung tâm, bác sĩ ở nơi đó vừa dùng nhíp, vừa chụp ảnh, giày vò cháu gái bà cả nửa ngày cũng không làm xong.

Nhất là sau khi chụp ảnh xong, bác sĩ kia lại nói cho bà biết rằng, trong phim chụp không nhìn thấy có xương, bọn họ suy đoán rất có thể một thứ gì đó đã đâm thủng vách tường bên trong, cho nên cháu gái bà mới một mực kêu đau, chỉ cần uống chút thuốc chống viêm vài ngày là được.

Sau khi nghe bác sĩ nói xong, bà rất lo lắng, lúc này mới chạy đến trung y viện khám một chút, ai biết rằng một bát nước của vị bác sĩ trước mắt này lại có thể khiến cho cháu gái bà không đau nữa, sao nhìn có chút giả vậy?

“Hề Hề, thật không đau nữa sao?” Bác gái ngồi xổm xuống, nghiêm túc hỏi.

“Đúng vậy, nói dối không phải là một đứa trẻ ngoan, Hề Hề không nói dối.” Hề Hề nói.

Bác gái tin điều đó.

Tuy bà vẫn vẫn không hiểu thủ pháp trị liệu của Trần Khánh, nhưng không sao cả.

Cháu gái của bà ổn là được rồi!

“Bác sĩ, chân thành cảm ơn cậu, Hề Hề, cảm ơn chú đi.” Bác gái nắm lấy tay Hề Hề, trong lòng vui vẻ vô cùng.

“Cảm ơn chú.” Hề Hề cong cong đuôi mắt.

“Không cần cảm ơn, thời tiết nóng lắm, hai bà cháu mau về nhà đi.” Trần Khánh cười nói.

“Vâng vâng, hẹn gặp lại chú.” Hề Hề phất tay.

“Tạm biệt.” Trần Khánh cũng phất tay theo.

Lúc hai bà cháu xoay người rời đi, đám bệnh nhân đứng ở bên ngoài chứng kiến toàn bộ quá trình đều lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, không hiểu ra sao.

Nhất là ông chú vừa rồi có nói bác sĩ trung y không trị được hóc xương cá đâu, giờ phút này, trên mặt có chút ran rát, không sao nhịn được.

Ây cha, vả mặt đến thật là nhanh mà!

“Ai? Đây hình như là Hóa Thiên Tử Thủy, không đúng, hai loại không giống nhau.”

“Anh bạn, anh đã nhìn thấy cái này rồi hả?”

“Ừm, khi còn bé, tôi ăn gà cũng bị hóc xương, ông nội tôi đã làm cho tôi như thế, cũng một bát nước, nhưng thủ pháp không giống với bác sĩ Trần.”

“Nghe khẩu âm của anh không giống với người địa phương, anh bạn ở đâu vậy?”

“Lương Châu, phủ Quý Vân.”

“Khó trách, anh là dân tộc Thổ Gia [1] hả?”

[1] : dân tộc Thổ Gia là dân tộc thiểu số ở vùng Hồ Nam, Hồ Bắc và Tứ Xuyên, Trung Quốc.

“Sao anh biết?”

“Tôi có một người bạn đại học ở phủ Quý Vân. Cậu ấy nói trong khu vực của bọn họ có rất nhiều bác sĩ trung y dân gian, nếu không phải khoảng cách quá xa, tôi cũng nghĩ tới chuyện đi tìm mấy người đó xem một chút rồi, nhưng mà y thuật của bác sĩ Trần cũng không kém những bác sĩ trung y dân gian trên chỗ các anh đâu nhỉ?”

“Chắc chắn rồi. Hơn nữa, các bác sĩ trung y dân gian ở chỗ chúng tôi cũng không nhiều lắm, rất nhiều bệnh cũng chữa không được tốt lắm, nhưng loại bệnh vừa rồi bọn họ vẫn có thể khám được, còn thấy hiệu quả ngay tại chỗ như bác sĩ Trần, chỉ là tôi không biết thứ này gọi là gì thôi.”

“Có phải gọi là Chúc Do Thuật không?”

“Hả? Anh bạn, anh biết nó sao?”

“Vừa nghe hai người nói chuyện xong, tôi liền lên mạng lướt một chút.”

“Món đồ chơi này chữa bệnh thế nào?”

“Không biết, tôi xem không hiểu.”

“…”

Trong phòng khám, Trần Khánh cũng không ngờ mình lại có thể dùng đến Chúc Do Thuật nhanh như vậy.

Trên thực tế, trong lúc chữa trị, hắn cũng không rõ rốt cuộc Chúc Do Thuật này có tác dụng thật hay không, bởi vì dù Chúc Do Thuật của hắn đã được tăng lên tới cấp bậc Lô Hỏa Thuần Thanh nhưng hắn vẫn không hiểu Chúc Do Thuật trị bệnh như thế nào.

Một bát nước bình thường không có gì kỳ lạ, nhưng tại sao sau khi dùng đũa tạo hình, nắm thủ quyết, rồi cách không vẽ bùa, trong miệng niệm chú, lại có thể làm cho bát nước này trở nên khác biệt?

Nó thay đổi từ trường của nước, hay là năng lượng?

Thật không hiểu nổi!

Hiển nhiên thứ này đã nằm ngoài tư duy tri thức của thế giới ba chiều rồi, thậm chí Trần Khánh cảm thấy, Chúc Do Thuật này còn thần bí hơn cả kinh mạch huyệt vị, ít nhất là ở trên người, kinh mạch huyệt vị còn có thể thông qua một ít thủ đoạn mà cảm nhận được.

Nhưng có vẻ như thế mà Chúc Do Thuật chạm tới, lại không nằm tại cấp độ vật chất trong cuộc sống của chúng ta.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi Trần Khánh học xong, trong lòng vẫn không nắm chắc được.

Cảm giác nhìn không thấy, sờ không được cũng thôi đi, mấu chốt là trên cơ sở không hiểu còn phải làm ra hiệu quả chữa bệnh… đổi lại là ai cũng sẽ có suy nghĩ như vậy mà thôi.

Xem ra sau này, hắn không thể khinh thường Chúc Do Thuật được.

Sợ là ở thời khắc mấu chốt, món đồ chơi này có thể phát huy ra tác dụng rất lớn!

Bình Luận (0)
Comment