“Người tiếp theo!”
Trần Khánh hô xong, bệnh nhân ngoài cửa vô cùng cung kính gọi hắn một tiếng, sau đó thành thành thật thật ngồi ở trước mặt hắn.
Phải nói rằng, thủ đoạn vừa rồi của Trần Khánh đã làm mọi người nhìn mà choáng váng. Người Hoa Hạ chính là như vậy, một mặt không tín ngưỡng bất cứ vị Thần linh nào, nhưng một mặt lại có thể hung hăng triều bái các loại Thần linh.
Nguyên nhân dẫn đến loại tiêu chuẩn kép này của bọn họ chính là tính cách coi trọng hiệu quả thực tế!
Nói cách khác, chính anh phải hữu dụng thì tôi mới có thể tin tưởng vào anh.
Có thể hiểu đơn giản thế này, mỗi một vị Thần của Hoa Hạ đều phải có tác dụng, đều có thể làm được chuyện.
Cũng giống như một số khu vực cầu mưa bái Long Vương chẳng hạn. Ta bái, ngươi mưa, nếu làm được như thế thì năm nay cống phẩm sẽ đủ. Nhưng ta đã bái mà ngươi không mưa, vậy thực xin lỗi, năm nay ngươi sẽ không còn hương khói nữa đâu. Nếu mấy năm tiếp theo, ngươi vẫn vô dụng như vậy, thì cái miếu của ngươi cũng nên phá đi là vừa.
Vừa rồi Cửu Long Hóa Cốt Thủy mà Trần Khánh làm, rất giống với phương pháp dân gian bị gắn mác mê tín dị đoan mà các ông các bà thời phong kiến trước kia từng làm.
Có điều ở trong mắt mọi người, phương pháp vô dụng, đó chính là phong kiến mê tín dị đoan, phương pháp hữu dụng, lại chính là thần tiên trên đời.
Trần Khánh không ý thức được, đối với mọi người, Chúc Do Thuật này thần kỳ tới cỡ nào, hắn vẫn đi khám bệnh như thường lệ, nghiêm túc biện chứng.
Chẳng bao lâu sau, một buổi chiều lại trôi qua.
Vừa tan tầm, Trần Khánh cầm điện thoại di động lên mới phát hiện ra Đồng Y lại gửi cho hắn thêm mấy tin nhắn.
“Tiểu Khánh, chị đã thỏa thuận xong với viện trưởng trung y viện rồi.”
“Em biết không, chị còn chưa nói sẽ quay chụp ai, ống ấy đã chủ động đề cử em cho chị luôn rồi, có trùng hợp hay không? Ha ha ha.”
“Em vẫn còn bận sao?”
“Tan tầm chưa? Chị mời em ăn cơm.”
Trần Khánh vội vàng trả lời: “Chị Y Y, xin lỗi, em vừa tan tầm.”
Sau khi hắn gửi xong tin nhắn, Đồng Y đã gọi điện tới.
Trần Khánh vừa ấn kết nối, đã nghe thấy trong điện thoại truyền đến một giọng nói lười biếng: “Nhìn đi, chị đang ở đối diện em đó.”
Tít tít!!
Tiếng còi xe ô tô.
Lúc này, Trần Khánh mới phát hiện ra một chiếc xe màu hồng phấn mang rèm che đang đậu trên con đường phía trước cửa bệnh viện, cùng lúc đó, cửa sổ xe cũng hạ xuống, Đồng Y ngồi trong xe đang vẫy tay với hắn.
Trần Khánh thấy vậy, cũng nhanh chóng chạy tới, đang muốn mở cửa xe phía sau thì Đồng Y ngăn lại: “Làm gì đó? Em là lãnh đạo sao? Mau lên ngồi ghế phụ lái.”
Trần Khánh cười nói: “Đây không phải là chỗ ngồi đặc biệt dành cho bạn trai sao?”
Đồng Y lườm Trần Khánh một cái: “Hừ, em đang muốn thúc giục chị nhanh kết hôn đi đúng không? Hừ hai vị Thần trong nhà thúc giục đã đủ làm người ta phiền muốn chết rồi, em còn muốn tham gia vào mặt trận thống nhất với bọn họ nữa? Mau lên xe!”
Trần Khánh mở cửa ghế phụ lái ngồi vào: “Chị Y Y, chúng ta đi ăn ở đâu đây?”
Đồng Y nhướng mày nói, vẻ mặt vô cùng bí hiểm như đang hiến vật quý: “Tuyệt đối sẽ làm em hài lòng. Hơn nữa, chị đây đảm bảo chỉ cần em đi một lần, lần sau mỗi ngày đều muốn theo chị đây lăn lộn, xuất phát!”
Lầu bốn, Lẩu Bá Đạo, phủ Trùng Khánh, quảng trường Lăng Vân.
Trần Khánh ngồi phía trước cái lẩu, ngơ ngác đưa mắt nhìn một màu lửa đỏ đầy ớt cay đến tê người, sau đó nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng nghĩ mà sợ.
"Chị Y Y, đây là món mà chị bảo sẽ làm em vừa lòng ư?" Trần Khánh cứ nghĩ Đồng Y muốn dẫn mình đi ăn cái gì lạ làm, ai biết đi cả nửa ngày mới biết cô ấy muốn mời hắn ăn cái lẩu.
Đồng Y đang mải pha nước chấm của mình, lập tức mở miệng đáp lời: "Đúng vậy nha, ăn ngon lắm đó. Cái lẩu trong quán này tuyệt đối là khẩu vị phủ Trùng Khánh chính tông."
Trần Khánh bất đắc dĩ vô cùng nói: "Sợ là món đồ chơi này muốn cay chết người luôn!"
Phải biết rằng, cái lẩu phủ Trùng Khánh nổi danh cay nhất nước, hắn vốn là người Giang Hạ, chưa ăn nhưng đã từng nghe nói tới.
Hơn nữa, không phải trên mạng từng đăng tin tức đó sao? Nói là người vùng duyên hải chạy tới phủ Trùng Khánh ăn một bữa lẩu, kết quả là cay quá mức, ngay nửa đêm lập tức được đưa vào khoa hậu môn trực tràng.
Đồng Y khoát tay: "Em cứ yên tâm đi, chị chọn loại cay ít, không có việc gì đâu."
Thật ư?
Trần Khánh tỏ vẻ không tin.
Phải biết rằng, là một bác sĩ trung y, hắn hiểu rất rõ về điểm khác biệt giữa từng vùng lãnh thổ, chỉ đơn giản là cây ớt thôi, nhưng nơi sinh trưởng khác nhau sẽ cho ra độ cay khác biệt.
Và e rằng vị cay ít của phủ Trùng Khánh, chính là đặc biệt cay đối với người Giang Hạ.
Trần Khánh cảm thấy cúc hoa của mình căng thẳng... thậm chí còn cho rằng sau khi ăn xong bữa lẩu này, ngũ tạng lục phủ của hắn sẽ tạo phản.
"Em chỉ ăn một chút thôi nhé." Trần Khánh miễn cưỡng cầm lấy chiếc đũa, nói.
Đồng Y nhìn dáng vẻ thấy chết không sờn của Trần Khánh, không khỏi cười ra tiếng: "Thiệt cho em là một người đàn ông, lá gan ăn cay cũng không có, thật là..."
Trần Khánh lập tức phản bác: "Nếu không làm sao lão thiên gia lại để cho phụ nữ sinh con chứ? Bàn về lực nhẫn nại, làm sao đám đàn ông chúng em có thể so với phụ nữ được?"
Nói thật, lúc còn đi học, có lần Trần Khánh nghe mấy bạn cùng phòng nói, mỗi lần bọn họ ra ngoài ăn cơm cùng con gái, nhất là khi ăn lẩu, đều được chứng kiến một màn chiến đấu vô cùng dũng mãnh của các cô ấy, thậm chí còn có vài cô gái chỉ hận không thể trực tiếp cạo sạch đáy nồi.
Giống như những cô gái này vốn không hề sợ cay vậy.
Và sự thật đã chứng minh, đúng là tuyệt đại bộ phận các cô gái đều ăn cay rất kinh khủng.
Điều đó cũng góp phần chứng minh được rằng, trên phương diện chịu đựng đau đớn, các cô ấy mạnh mẽ hơn đàn ông bọn họ nhiều.
Phỏng chừng là lão thiên gia thấy phụ nữ sinh con quá vất vả, mới cho một chút ưu đãi, để các cô ấy có thể tận tình thưởng thức mỹ thực đây mà.
Đồng Y cười nói: "Lại nói, em cũng không còn nhỏ nữa, vì sao đến tận bây giờ cũng chưa nói chuyện bạn gái gì vậy? Rốt cuộc là lúc đi học, em làm cái gì vậy hả?"
Trần Khánh vừa thản nhiên nhúng một miếng thịt xuống nồi lẩu vừa đáp trả: "Em không gấp, người gấp là chị kìa, 29 rồi còn chưa thèm tìm người yêu nữa."