Lông mày Đồng Y lập tức cau lại: "Muốn ăn quất hả? Chị đây vĩnh viễn mười tám tuổi, biết chưa?"
Trần Khánh cúi đầu nhai thịt: "À đúng đúng đúng."
Đồng Y hậm hực, chỉ hận không thể múc một muôi ớt nhét vào miệng Trần Khánh.
Thằng oắt con này… chuyện nên nói thì không nói, chuyện không nên nói lại bô bô nói ra.
Ách... Hình như là mình đề cập tới chuyện này trước. Thôi quên đi, tha cho nhóc con này một mạng.
"Tiểu Khánh, viện trưởng bên em đã bật đèn xanh cho bên chị rồi. Ông ấy nói rằng chỉ cần bên chị đến trung y viện, thì bất cứ khi nào cũng có thể quay chụp, cho nên, gần như nhân tố bên ngoài đã xử lý xong rồi, còn lại chính là chọn nhân tài thâm nhập vào chủ đề thôi."
"Lúc trước không phải chị đã định dùng hành động tặng dược của Hán Y Đường để thâm nhập vào chủ đề này rồi sao? Hiện tại em còn làm chủ nhiệm khoa nội của trung y viện nữa, như vậy tình tiết trước mắt đã đủ để triển khai rồi, nhưng tới cuối cùng, chị vẫn cảm thấy chuyên đề này khuyết thiếu một chút vấn đề hot."
Đồng Y vừa ăn cơm vừa trao đổi chuyện quay chụp cùng Trần Khánh.
"Vấn đề hot gì cơ chị?" Trần Khánh không hiểu quy trình chế tác tiết mục này.
Đồng Y giải thích: "Nói đơn giản là ngọn nguồn câu chuyện có rồi, nội dung câu chuyện cũng có rồi, nhưng vẫn chưa có vấn đề hot bên trong. Một khi chúng ta quay chụp dựa vào những gì sẵn có trước mắt, chuyên đề này sẽ giống như những tiết mục dài kỳ bình thường trước kia, người xem chẳng cảm thấy có gì khác biệt cả. Làm như vậy, tiết mục này có lên hình cũng bị định nghĩa là một tác phẩm thất bại thôi."
"Chúng ta làm tiết mục, khẳng định là muốn khiến cho người xem nhớ kỹ nội dung bên trong, đây là điểm mấu chốt của những tiết mục trên TV, cho nên, tiết mục phải phải có điểm nhấn, có thể là mâu thuẫn, cũng có thể là xung đột, nhưng tuyệt đối không thể lằng nhằng, dài dòng."
"Cho nên chị đang suy nghĩ, có phải chúng ta nên đưa ra một vài người bệnh đặc biệt, ví dụ như tìm một chứng bệnh khá là điển hình để quay chụp hay không? Kiểu như thông qua góc nhìn của bọn họ, để trình bày cho khán giả xem căn bệnh như thế nào, nghiêm trọng ra làm sao, bởi vì bệnh này mà trong nhà bọn họ đã xảy ra biến cố lớn đến mức nào… Sau đó thông qua phương thức gì mà bọn họ tìm được em, mà em lại có thể chữa khỏi cho bọn họ. Tiếp theo, thông qua em, chúng ta sẽ dẫn về Hán Y Đường, đến lúc ấy, trên màn ảnh sẽ xuất hiện cảnh quay Hán Y Đường đang tặng dược."
"Kết cấu tự sựu sẽ đi theo quy trình như vậy. Thậm chí trong quá trình quay chụp, chúng ta cũng có thể cường điệu một chút cực khổ của người bệnh, để tranh thủ được cảm xúc đồng tình của người xem, từ đó đạt tới hiệu quả mà chúng ta mong muốn. Có điều, loại người bệnh như vậy không dễ tìm đâu. Bệnh tật của họ phải đặc biệt nghiêm trọng, mà em lại có thể chữa khỏi cho bọn họ. Ừm… em cẩn thận ngẫm lại xem, em đã từng chữa khỏi cho người bệnh như vậy chưa?"
Nếu nói như vậy thì đúng là có không ít thật.
Hơn nữa, rất nhiều người đều mắc bệnh mà bên ngoài nói là khó điều trị, nhưng đi qua tay hắn lại có thể khỏi được.
Có điều… nghe xong những lời Đồng Y nói, Trần Khánh lại không quá vui vẻ.
"Chị Y Y, chúng ta nhất định phải vạch trần cực khổ như vậy sao?" Trần Khánh nhíu mày hỏi.
Phải biết rằng, từ trước tới nay, ở thời điểm Trần Khánh tọa chẩn, hắn đều động viên người bệnh hãy vui vẻ lên, đừng quá lo lắng về bệnh tật của mình. Nhưng hiện tại, Đồng Y lại muốn hắn đi nói chuyện với người bệnh của mình, để bọn họ vạch trần toàn bộ những nỗi thống khổ của bản thân ra cho tất cả mọi người ở phủ Giang Hạ này cùng xem, cùng biết.
Nói thực, Trần Khánh cảm thấy làm như vậy có chút tàn nhẫn.
Hơn nữa, vì sao nhất định phải vạch trần thống khổ ra cho người bên ngoài xem chứ?
Mọi người sinh hoạt bên trong xã hội này, ai không phải cả ngày đối mặt với cực khổ?
Đồng Y nghe được lời nói của Trần Khánh, trong lòng có chút nao nao, bỗng nhiên cô ý thức được bản thân là một người viết báo, dường như đã quá mức chuyên nghiệp rồi, chuyên nghiệp đến mức hoàn toàn bỏ qua cảm thụ của Trần Khánh cùng với người bệnh mà cô ấy vừa mường tượng ra kia.
Đồng Y cười nói: "Cũng không nhất định, nếu em không đồng ý, chúng ta đổi một nội dung khác là được."
Trần Khánh suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nói: "Chị Y Y, nếu không, chúng ta quay nụ cười tươi có được không?"
Đồng Y kỳ quái hỏi: "Quay nụ cười tươi? Em có ý gì?"
Trần Khánh cười nói: "Chính là quay những nụ cười tươi trên môi người bệnh đến trung y viện khám chữa đó, nghĩa là bọn họ không sợ hãi bản thân sinh bệnh. Sau đó là cảnh bác sĩ trao đổi cùng người bệnh trong bầu không khí vô cùng hòa hợp, tựa như đang tán gẫu trên quảng trường. Chúng ta dùng cái này làm chủ đề có được hay không?"
Đồng Y dở khóc dở cười, đáp: "Tiểu Khánh ơi, chuyên đề của chúng ta là tin tức trực tiếp tại hiện trường, chứ không phải kể chuyện cổ tích, nào có người đến bệnh viện lại vui vẻ tươi cười? Chị làm tiết mục là làm trên sự thật, không phải bịa chuyện để làm đâu."
Trần Khánh ngượng ngùng nói: "Em cũng không quá hiểu cách làm tin tức, chỉ thuận miệng nói như vậy mà thôi."
Đồng Y tò mò hỏi: "Mạch não của em hơi bị kỳ lạ à nha. Làm sao, chẳng lẽ em làm ở bệnh viện thường xuyên nhìn thấy người bệnh tươi cười?"
Trần Khánh lắc đầu: "Rất ít, phần lớn mọi người đến bệnh viện đều lo âu thẫn thờ, nhất là sau khi bước vào bệnh viện, dù người không có bệnh, trên mặt cũng viết ba chữ to ‘Tôi có bệnh’. Bởi vậy em cho rằng, bệnh viện mang lại cho người ta cảm giác không quá thích hợp. Nghĩa là tất cả mọi người đều sợ sinh bệnh, cũng sợ bệnh của mình không chữa được."
"Em cảm thấy ngọn nguồn của nỗi sợ này xuất phát từ nguyên nhân không biết. Bọn họ không biết rốt cuộc căn bệnh mà mình mắc phải kia nó như thế nào, về sau nó sẽ phát triển trở thành như thế nào, bác sĩ có thể chữa khỏi hay không… vân vân. Hơn nữa, những tin tức được tuyên truyền bên ngoài kia lại cường điệu hóa bệnh tật, yêu ma hóa bệnh tật, thậm chí có một vài căn bệnh vốn không đến mức phải chết, cũng hù cho người ta đang sống sờ sờ mà sợ muốn chết."
"Cho nên em mới nói, em không muốn chúng ta vạch trần cực khổ, em muốn mọi người luôn vui tươi, như vậy cuộc sống sẽ trở nên tốt đẹp hơn. Trên thực tế, có rất nhiều loại bệnh, nếu bản thân không quá mức chú tâm đến nói, cứ giữ tâm trạng vui vẻ, chứng bệnh nọ sẽ tự nhiên khỏi thôi."