Ở trong quá trình này, không cần biết là châm cứu hay dùng thuốc, đều phải cẩn thận vô cùng, hơi không chú ý một chút, có khả năng sẽ phạm sai lầm.
Trừ phi là người bệnh tới giai đoạn sinh tử tồn vong, phải dùng dược mạnh cứu mạng, nếu không, ở thời điểm các bác sĩ trung y chữa trị loại bệnh này, thủ đoạn mà bọn họ dùng đều là tuyệt đối ôn hòa.
Đồng Y nghe xong Trần Khánh giải thích, vẻ mặt vẫn ngơ ngác vô cùng, cô lẩm bẩm nói: "Em nói mấy cái này, chị nghe hoàn toàn không hiểu gì cả."
Trần Khánh cười nói: "Không sao mà, chị biết như vậy là được, để lúc bình thường chú ý bảo vệ trái tim mình một chút, khiến cho khí huyết lưu thông khả năng cao là không mắc phải mấy thứ kia đâu."
Đồng Y lập tức hỏi: "Làm như vậy có thể ngăn ngừa được bệnh tim mạch hay không?"
Trần Khánh đỡ trán: "Chị à, mấy lời em nói vừa rồi chị không có nghe sao... Em đã nói là trái tim không thể bệnh rồi mà. Những cái gọi là bệnh tim kia, hoặc là Tâm Bao Kinh (kinh mạch màng tim) xảy ra vấn đề, hoặc là mạch máu đi vào tim xảy ra vấn đề, cho nên, trái tim chúng ta chỉ có hai kết cục, một là nó không đối phó được nên chết, một là chị không đối phó được nên hại nó chết, chứ bản thân nó không có chuyện mắc bệnh đâu. Chị đã hiểu chưa?"
Đồng Y cười hắc hắc: "Đã hiểu đã hiểu. Vậy nên làm như thế nào để bảo vệ trái tim của mình? Em mau nói về vấn đề này đi, ông nội chị có chút vấn đề về tim đó."
"Rất đơn giản, dùng lưng chạm vào tường [1]." Trần Khánh nói xong, thấy Đồng Y không hiểu, lại quét mắt nhìn ly trà sữa trên bàn kia, sau đó rút ống hút ra, nói: "Chị xem này, có phải trên thành ống hút này có nước hay không?"
[1] : Phương pháp dùng lưng chạm vào tường: đứng thẳng cách tường 15-20 cm, toàn thân thả lỏng tự nhiên, dùng lưng chạm vào vách tường phía sau để thân thể đàn hồi trở lại, lại va chạm, mỗi giây đụng một cái, cũng có thể giữ cho tiết tấu va chạm này phù hợp với nhịp thở. Bởi vì trên lưng có Túc Thái Dương Bàng Quang Kinh cùng với gân mạch từ trên xuống dưới của huyệt Đốc Mạch, trên gân mạch này có rất nhiều huyệt vị, một bộ phận huyệt vị này tương ứng với khí quan tạng phủ, cho nên va chạm vào chúng sẽ có tác dụng bảo vệ sức khỏe, nhớ là cường độ va chạm không lớn, tránh làm tổn thương cơ bắp.
Đồng Y gật gật đầu.
Trần Khánh nói: "Giờ chị hãy tưởng tượng nó chính là mạch máu, sau đó lại đi tự hỏi một chút xem nên dùng phương pháp gì để làm cho nước bên trong hết đi."
Đồng Y chăm chú nhìn vào ống hút, đầu óc bắt đầu chuyển động: "Thổi."
Trần Khánh gật đầu: "Có thể, còn nữa không?"
Đồng Y lại nói: "Vẩy nó."
Trần Khánh “ừm” một tiếng, nói: "Cũng đúng, còn nữa hay không?"
Đồng Y dừng một chút, nghĩ đến những lời Trần Khánh vừa nói trước đó, lại bổ sung thêm: "Dùng lửa nướng!"
Trần Khánh nở nụ cười: "Còn nữa hay không?"
Đồng Y trầm ngâm một lát, lại nghĩ đến một phương pháp: "Lấy tay búng."
Trần Khánh cười nói: "Đều đúng, vậy hiện giờ, chị lại kết hợp với một chút tình huống thực tế đi, nếu trong thành mạch máu của chúng ta có tích lũy hàn thấp, vậy chị nói xem trong những phương pháp này, có cách nào sử dụng được?"
Đồng Y cẩn thận tự hỏi, thổi có chút không hiện thực, ai có thể lấy mạch máu ra mà thổi khí vào chứ? Vẫy ư? Hình như cũng không được, dùng lửa nướng, lấy tay búng lại càng kỳ quái hơn: "Hình như tất cả đều không được Tiểu Khánh ạ."
Trần Khánh cười nói: "Đúng là ba cách trước không ổn cho lắm, nhưng cách thứ tư rất đúng."
Đồng Y kỳ quái hỏi: "Nhưng mạch máu ở trong thân thể chúng ta nhé, làm sao có thể tùy tiện búng nó được?"
Trần Khánh dở khóc dở cười: "Chị mở rộng tư duy một chút đi này."
Nói xong, Trần Khánh dùng tay búng ống hút một cái, có không ít những giọt nước trong thành ống hút bỗng nhiên rời khỏi vị trí, dù làm vậy vẫn có nước bám vào bên trong, nhưng so với vừa rồi, thể tích của chúng đã nhỏ đi rất nhiều, hơn nữa tất cả đều tản ra, không còn tụ cùng một chỗ nữa. Hắn lại nói: "Chị xem, ở thời điểm em búng ống hút này, những giọt nước kia lập tức rơi xuống. Vậy em đã dựa vào cái gì để làm cho chúng rơi xuống rồi?"
Đồng Y lập tức nói: "Lực lượng... Không đúng, là chấn động!"
"Ai! ! Đúng rồi, chính là chấn động, những mạch máu về tim này ở trong thân thể chúng ta, dưới tình huống chúng ta không thể chạm vào nó, cũng chỉ có thể áp dụng phương thức chấn động chấn cho hàn thấp đang bám vào thành mạch máu rơi xuống dưới mà thôi. Cho nên, dùng lưng đi chạm vào tường chính là một động tác ngăn ngừa bệnh tim mạch khá tốt, chỉ cần trái tim chúng ta không gặp phải vấn đề, mạch máu về tim không bị bế tắc, hỏa có thể truyền khắp toàn thân, tự nhiên cũng không mắc phải chứng bệnh như bệnh ung thư kia, bởi vì rõ ràng căn bệnh này cần phải tích lũy lâu ngày mới có thể xuất hiện. Nói như vậy, chị đã hiểu chưa nào?" Trần Khánh nói.
Gần như Trần Khánh đã bẻ nhỏ vò mềm tri thức trung y, sau đó trực tiếp bón vào trong miệng Đồng Y.
Không còn cách nào khác, nếu hắn không giảng như vậy, mà từ đầu đến cuối đều bám chắc vào cổ văn, chỉ sợ một chữ Đồng Y cũng không nghe hiểu được.
Đồng Y gật gật đầu, cái này xem như cô hiểu được, nhưng sau khi nhai hai miếng thịt bò sau, cô lại hỏi: "Đây là tri thức trung y sao? Vì sao chị lại có cảm giác đạo lý của nó cũng tương tự như những gì chúng ta nhìn thấy trong cuộc sống hằng ngày vậy? Không phải mấy thứ nóng lạnh mà em vừa nói kia, chính là tri thức vật lý hồi cấp hai sao? Chỉ đơn giản là khí nóng bay lên, khí lạnh hạ xuống thôi mà."
Sau khi Trần Khánh ăn hai miếng thịt tôm non mềm, lại ừng ực ừng ực mà uống hai ngụm Cocacola, lúc này mới mở miệng nói: Bản thân con người chính là một phần của thiên nhiên nha, đương nhiên sẽ phù hợp với quy luật của tự nhiên. Đúng là chúng ta dùng tới rất nhiều tri thức trung y trong cuộc sống hằng ngày, chẳng qua là trải qua mấy ngàn năm, chúng ta đã quen rồi, cho nên cũng không cảm thấy nó chính là trung y. Em lấy ví dụ như 'Không sạch không sẽ, ăn vào là bệnh' chẳng hạn. Kỳ thực, lý luận này cũng tương tự như cách dùng vacxin phòng bệnh ở thời hiện đại thôi.
"Hiện tại có rất nhiều đứa nhỏ bị dị ứng. Trên thực tế, loại dị ứng kia chính là quá chú trọng đến vấn đề vệ sinh, còn có ‘Đông ăn củ cải, hạ ăn gừng’, 'Ăn cơm chậm rì rì, lại dùng đến nhân sâm’, 'Đông ngủ không trùm đầu, hạ ngủ không lộ bụng' vân vân… kỳ thật những kiến thức khỏe mạnh này đều là thứ được đúc kết và truyền thừa từ trí tuệ mấy ngàn năm xuống."