Đồng Y gật gật đầu: "Đúng vậy, chị còn nhớ khi còn nhỏ từng được nghe dượng hai nhắc đến một bài vè thuận miệng, hình như là sáng sớm một chén nước, sạch ruột lại tốt cho dạ dày, nói là buổi sáng nên uống một chén nước, là vĩnh viễn sẽ không mắc bệnh đau bao tử."
Trần Khánh cười nói: "Đúng vậy."
Thú vị thật.
Đồng Y không ngờ có một ngày mình lại cảm thấy hứng thú với trung y như vậy.
Cô vẫn luôn cho rằng trung y vô cùng tối nghĩa khó hiểu, nhưng khi tán gẫu cùng Trần Khánh, hình như những lời hắn nói cũng không quá mức phức tạp, sợ là học sinh tiểu học cũng có thể hiểu được những đạo lý này.
"Ai, rõ ràng là chúng ta đang nói chuyện về nội dung quay chụp, vì sao lại chuyển thành chuyện này rồi? Chuyển kênh chuyển kênh, nhanh ngẫm lại, chúng ta còn có thể quay về đề tài gì nào." Tới lúc này, Đồng Y mới hồi phục lại tinh thần.
Rõ ràng hai người đang trò chuyện bình thường, không hiểu sao chủ đề lại lệch khỏi quỹ đạo rồi.
Trần Khánh nghe vậy, lại vươn tay nhúng một miếng thịt vào nồi lẩu, bình thản nói: "Chị cứ tùy tiện, đây vốn không phải chuyên môn của em, vẫn là chị suy nghĩ đề tài đi. Chị Y Y, chỉ cần chị nghĩ ra, em sẽ phụ trách phối hợp."
Đồng Y lườm Trần Khánh một cái, nói: "Phiền nhất là gặp phải mấy người tùy tiện lại cái gì cũng không được như em á, không thể mặc kệ chị một mình xoay sở được, em cũng phải nghĩ chứ?"
Trần Khánh vò vò đầu: "Ngoại trừ xem bệnh, những thứ khác em đều không biết gì nha, dù sao chỉ cần không tuyên dương cực khổ, em đều cảm thấy được."
Đồng Y bày ra vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.
Không tuyên dương cực khổ, cũng tương đương với không thể dùng người bệnh làm nhân vật chủ yếu để quay chụp rồi, làm như vậy sẽ mất đi góc nhìn thời sự đó!
Nói thật, nếu tiết mục này chỉ xuất phát từ góc độ của bác sĩ, lại lôi kéo đến Hán Y Đường, khẳng định là sẽ cho ra hiệu ứng cực kỳ giả tạo, dù không phải người chuyên nghiệp, vừa xem phim quay ra, phản ứng đầu tiên chắc chắn sẽ cho rằng đây là quảng cáo.
Bởi vì mấy tiết mục kiểu dạng này, đồng nghiệp trong đài của cô ấy đã làm rất nhiều rồi. Và ngay cả bản thân Đồng Y cũng không thích xem, càng đừng nói đến chuyện tham gia quay chụp.
Thôi được rồi, để về nhà lại cân nhắc thêm.
"Em toàn ném cho chị vấn đề khó nhằn, nếu đoạn video này quay xong rồi, kiểu gì em cũng phải mời chị một bữa, có nghe hay không?" Đồng Y hung tợn đưa mắt nhìn chằm chằm vào Trần Khánh.
"Hít hà ~ không thành vấn đề." Trần Khánh vừa mồ hôi vừa nhai thịt, nói.
"Nhất định phải là tiệm lẩu này." Đồng Y nói.
"Ách... Có thể đổi một tiệm khác không chị?" Chiếc đũa trên tay Trần Khánh lập tức trở nên cứng đờ, hắn có cảm giác trên mặt mình đã cay đến mức chuẩn bị bốc cháy đến nơi rồi.
"Không phải lẩu chị đây ăn không ngon." Đồng Y nói.
Trần Khánh gian nan nuốt một ngụm nước miếng, lập tức đưa đôi môi đã biến thành màu đỏ thẫm lên, tò mò hỏi: "Chị à, con gái đều không đi vệ sinh sao?"
Sau khi ăn lẩu xong, cũng bởi vì cái miệng ăn mắm ăn muối của mình mà Trần Khánh bị ném lại ở quảng trường Lăng Vân.
Không có xe, hắn cũng chỉ có thể đi bộ về nhà, cũng may nhà hắn ở cách quảng trường này cũng không xa, lộ trình chỉ mất chừng mười đến hai mươi phút.
Trần Khánh rời khỏi quảng trường Lăng Vân, bước lên đường lớn, đã nhìn thấy hai chiếc xe cứu hỏa không ngừng hú còi nhanh chóng chạy qua. Vài phút sau, lại có một chiếc xe cứu thương đi tới.
Đây là lại có cháy nữa sao?
Trần Khánh khá là nghi hoặc với chuyện này, trong đầu lập tức nhớ tới tình huống vừa rồi, Đồng Y mới nhận một cú điện thoại đã nhanh chóng rời đi, xem ra Đồng Y rời đi không phải vì bị hắn chọc giận, có thể là cô ấy tạm thời nhận được nhiệm vụ phỏng vấn nào đó rồi.
Đối mặt với nắng nóng, cả người dính dính nhớp nhớp, Trần Khánh không khỏi bước nhanh hơn.
Thời tiết quỷ quái này thật sự làm người ta khó chịu mà.
…
Hô ~
Về đến nhà, Trần Khánh lau khô mồ hôi trên người, lập tức vươn tay tới bật điều hòa.
Có thể dùng được thứ này, nhưng tuyệt đối không được dùng quá nhiều.
Mùa hè năm ngoái, Trần Khánh có thể chịu đựng không bật điều hòa tới vài ngày, nhưng mùa hè năm nay … đúng là không chịu nổi, nếu không bật điều hòa ngay cả ngủ cũng không yên.
Sau khi tắm rửa đơn giản, Trần Khánh ngồi trên sô pha, lấy ngân châm ra lần lượt châm cứu từng huyệt vị Nội Quan, Hợp Cốc, Túc Tam Lý của chính mình.
Trần Khánh làm như vậy để bảo vệ lá lách và dạ dày, cũng như phổi và đại tràng.
Vị cay nhập phổi, phổi và đại tràng có mối quan hệ biểu lý cùng nhau, cho nên ăn cay nhiều cũng có hại cho đại tràng.
Đó là lý do vì sao nhiều người thường ăn cay, không chỉ đau bụng, mà mông cũng đau.
“Tâm hỏa, hình như hắn đang tự châm cứu cho mình kìa!”
“Tỳ thổ, dạ dày còn nóng không?”
“Tốt hơn nhiều rồi, vừa rồi lúc hắn ăn, tiểu huynh đệ của ta có chút không thích ứng, nó chưa từng tiêu hóa thứ cay như vậy, nên có chút đau.”
“Hừ, còn biết phải tự cứu mình nữa chứ? Có bản lĩnh thì cứng rắn chịu đựng đi, ta biết hiện tại ngươi có thể nghe được chúng ta nói chuyện, đừng giả vờ câm điếc!”
Gan mộc vừa nhắc nhở Trần Khánh đang dùng châm tự châm cứu cho mình, tâm hỏa cũng cảm giác được lúc này Trần Khánh đang lắng nghe chúng nó đối thoại, vì vậy lập tức giở giọng châm chọc hắn.
Trần Khánh dở khóc dở cười nói: “Xin thứ lỗi, xin thứ lỗi, trong cuộc sống khó tránh khỏi sẽ có một, hai lần không thể làm theo ý mình được. Các ngươi cũng không thể bắt ta thật sự giống như người xuất gia mỗi ngày đều ăn cơm rau dưa được…”
“Hơn nữa, nếu như ta không thử các loại đồ ăn, tăng sức đề kháng cho các ngươi, lỡ như sau này đụng phải một vài thứ ngoại tà thiên kỳ bách quái nào đó, còn phải dựa vào chính ta đến cứu, không phải lúc ấy, các ngươi sẽ có vẻ quá mức vô năng sao? Các ngươi nói xem có đúng hay không nào?”
Tỳ thổ phụ họa nói: “Đúng vậy đúng vậy, tâm hỏa, hắn nói có lý!”
Tâm hỏa ném ánh mắt như nhìn kẻ ngốc về phía tỳ thổ, lập tức mở miệng chửi bới: “Có lý cái rắm, hắn chỉ kiếm cớ để bao biện cho thói phàm ăn của mình thôi, đến lúc đó người chịu thiệt là ngươi, ngươi có hiểu hay không!?”